CƠN MƯA - Trang 63

Trần Nham không thể hiện gì ra ngoài mặt, chuyển ánh mắt hờ hững

từ tờ giấy sang khuôn mặt anh.

Từ sau khi vào đây, nét mặt anh luôn có chút trang nghiêm, cả cằm

đều bành ra, đường nét khuôn mặt càng cường tráng hơn.

Anh dùng hai tay đưa tờ đơn đã điền xong cho bác sĩ Trương.

Anh rất kính cẩn.

Bác sĩ Trương thoải mái nở nụ cười, bỏ tờ đơn vào trong tập tài liệu,

đứng lên, vỗ vai Tôn Bằng một cái, nhìn Tôn Phi, rồi lại nhìn anh.

“Chàng trai, thả lỏng tâm lý một chút. Họ đều sống trong thế giới của

riêng mình, nên không có cảm giác gì về bệnh của mình đâu. Ngược lại
người thân bạn bè các anh đây, áp lực tâm lý quá lớn, có thời gian thì có thể
đến học phụ đạo, chúng tôi cũng có khóa học dành riêng cho mọi người.”

Tôn Bằng gật gật đầu, ậm ờ nói câu cảm ơn.

“Nếu như vậy thì chúng tôi dẫn anh ấy đến lớp học trước nhé, hôm

nay cảm nhận một chút trước. Một tiếng sau tới đón anh ấy.”

Trong lớp học lớn có tổng cộng mười mấy người mắc chứng tự bế,

nhỏ thì chỉ năm, sáu tuổi, lớn thì nhìn qua còn trưởng thành hơn Tôn Phi
một chút, nhưng cũng không biết tuổi cụ thể.

Trần Nham nhìn thấy, vài tình nguyện viên đang dạy bọn họ dùng dây

thừng xâu qua vòng sắt.

Chỉ một động tác đơn giản như thế, có người đang nghiêm túc thử đi

thử lại, có người đeo luôn vào ngón tay chơi. Tình nguyện viên lấy ra giúp
anh ta, dạy anh ta dùng dây thừng xâu qua một lần, anh ta lại đeo vào ngón

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.