CON NGƯỜI TRỞ THÀNH KHỔNG LỒ - Trang 135

Đối với những con thú chậm chạp, nặng nề như con gấu, ngọn giáo chính

là thứ vũ khí hoàn hảo. Nhưng cũng còn phải đánh nhau với những con thú
khác nhanh nhẹn hơn nhiều.

Những người đi săn thời đó giong ruổi trên các thảo nguyên thường gặp

từng đàn ngựa và bò rừng. Họ tìm cách lại gần bằng cách bò sát đất, nhưng
chỉ hơi có chút tiếng động là cả đàn thú đã hoảng hốt phóng như bay để trốn
đi.

Vì vậy, mặc dù đã vươn dài hơn trước nhờ có ngọn giáo, cánh tay người

ta vẫn còn quá ngắn khi săn ngựa và bò rừng. Thế rồi chính do săn thú mà
con người kiếm được một thứ nguyên liệu mới, vừa vững chắc vừa dễ đẽo
gọt. Đó là xương.

Dùng lưỡi dao bằng đá, con người đẽo xương thành những mũi nhọn

mỏng và nhẹ, đem cắm vào những cán gỗ ngắn. Như thế là một vũ khí mới đã
ra đời: ngọn lao. Người đi săn không thể phóng cây giáo nặng đi xa cho trúng
vào con ngựa phóng nước đại được. Nhưng ngọn lao với mũi nhọn bằng
xương thú nhẹ hơn, nên phóng được xa.

Cánh tay con người lại vươn dài thêm một lần nữa: ngọn lao bay xa và

đuổi kịp con ngựa đang chạy.

Tất nhiên, muốn hạ được những mục tiêu di chuyển nhanh vun vút đó thì

phải cứng tay và tinh mắt lắm.

Con người thời đó ngay từ nhỏ đã phải tập ném lao. Vậy mà khi đi săn,

phóng ra hàng trăm ngọn lao, có khi chỉ trúng đích độ mười ngọn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.