CÒN NHỚ TÂN UYÊN - Trang 123

Quát hỏi Duyên khi hai người ra khỏi tiệm mì Cây Nhãn. Duyên gõ gõ vào
cái trán của mình.

- Cô bị rầy quen rồi. Huống chi lâu lâu Quát mới về...

Quát gật đầu cười nói với giọng buồn buồn.

- Dạ... Chắc lâu lắm Quát mới được về phép. Có thể sẽ được nghĩ phép dài
hạn chưa biết chừng...

Dĩ nhiên là Duyên không chú ý cũng như không hiểu được câu nói của
Quát. Nàng mãi nhận xét một điều mới lạ nơi người học trò cũ. Quát không
còn xưng em với nàng nữa mà lại xưng tên. Quát lớn rồi. Duyên len lén
nhìn người học trò cũ đang khom người mở khóa xe. Đưa cái cặp của mình
cho Quát bỏ vào giỏ, nàng ngồi lên yên đoạn vòng hai tay ôm lấy hông của
Quát còn đầu thời tựa vào vai và lẩm bẩm trong trí.

- Đây là quà mà cô dành cho người lính chiến... cho em lần cuối nghe
Quát...

Suốt hai giờ ngồi xem phim trong rạp Eden hai người im lặng nhiều hơn
nói. Không nắm tay như lần ở rạp Văn Hoa, họ chỉ ngồi cạnh nhau và thỉnh
thoảng nhìn nhau cười. Tới một lúc nào đó cười có ý nghĩa nhiều hơn nói.
Tới một lúc nào đó im lặng là sự cảm thông vô cùng tận. Được nửa phim
Quát chợt nắm lấy bàn tay của Duyên đang để yên trong lòng và nàng
không hưởng ứng mà cũng không phản đối. Rồi không biết nghĩ gì nàng
nghiêng người tựa vào vai của Quát thì thầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.