CÒN NHỚ TÂN UYÊN - Trang 135

Chu Sa Lan

Còn Nhớ Tân Uyên

Chương 9

Duyên thẩn thờ bước ra khỏi văn phòng giáo sư. Sân trường lác đác vài cậu
học trò đứng nói chuyện trước khi chia tay về nghỉ ba tháng hè. Lật bật mà
Quát đã đi hơn nửa năm. Đi biệt vô âm tín. Không một lá thư. Không một
chữ. Không một lời nhắn. Chắc Quát đã quên mình. Duyên nhũ thầm.

Chàng thì đi cõi xa mưa gió.
Thiếp thì về buồng cũ gối chăn.
Những người chinh chiến bấy lâu.
Nhẹ xem tính mệnh như màu cỏ cây.

Hồn tử sĩ gió ù ù thổi.
Mặt chinh phu trăng dõi dõi soi.
Chinh phu tử sĩ mấy người...
Nào ai mạc mặt nào ai gọi hồn.
Dấu binh lửa nước non như cũ.
Kẻ hành nhân qua đó chạnh thương.
Phận trai già ruổi chiến trường.
Chàng Siêu mái tóc điểm sương mới về.

Tin thường lại người không thấy lại... Thư thường tới người không thấy
tới... Người chinh phụ trong thơ của ông Đặng Trần Côn còn có may mắn
hơn nàng. Quát đi không lời từ biệt. Quát đi không bịn rịn. Đi là đi luôn. Đi
biền biệt. Quát ở đâu. Đang làm gì. Có nhớ mình không. Duyên ứa nước
mắt. Khẽ liếm môi nàng nhớ lại nụ hôn đêm hôm đó. Nụ hôn không trọn
nhưng âm hưởng còn mãi trong hồn. Đường lưa thưa người. Leo lên chiếc
xích lô, nàng thu hình ngồi im nhìn xuống hai bàn chân của mình. Mỗi
ngày hai lần, leo lên ngồi trong lòng chiếc xích lô nàng lại nhớ tới lần đi
xích lô chung với Quát. Hơi hám thân quen còn nồng. Cảm giác xuyến xao
vì sự cọ sát của hai làn da còn đầy trong tâm hồn. Ánh mắt nàng thờ thẩn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.