CÒN NHỚ TÂN UYÊN - Trang 137

mình thương yêu và người đó yêu thương mình. Sau đêm hôm đó nàng biết
Quát yêu mình. Nàng cũng biết nàng yêu Quát. Nhưng khi biết nhau rồi
thời quá muộn, quá trễ. Quát không còn thuộc về nàng nữa. Anh đã có một
chọn lựa thích hợp cho đời anh. Đau đớn thay Quát đã không chọn nàng...
Tuy nhiên có một điều mà mãi bây giờ nàng mới nghĩ ra là nếu Quát yêu
nàng, muốn lấy nàng làm vợ nàng có ưng thuận không. Duyên tự hỏi và
loay quay tìm câu trả lời. Liệu nàng có dám vượt qua giới hạn thầy trò, dám
đạp trên dư luận để đi lấy một người học trò trẻ hơn sáu tuổi. Mình có dám
làm không? Duyên hỏi và nàng thở dài. Dương như nàng đã có câu trả lời.
Nàng không dám làm. Nàng sợ dư luận. Có lẽ Quát hiểu điều đó nên anh
không mở miệng nói yêu nàng và hỏi nàng làm vợ.

Chiếc xích lô dừng lại trước cổng. Duyên bước xuống vừa lúc một người
lính mặc đồ rằn lái chiếc xe Honda chạy chầm chậm tới. Anh ta ngừng lại
khi thấy nàng.
- Cô ơi... Đây có phải là nhà cô Duyên không cô?
Duyên nhìn trân trân người lính. Thấy anh ta mặc đồ rằn mang huy hiệu
con cọp nàng biết anh ta là lính biệt động.
- Anh là lính biệt động hả?
- Dạ... Tôi tìm cô Duyên... Nguyễn Thị Quỳnh Duyên?
Duyên cười với người lính biệt động.
- Tôi là Quỳnh Duyên. Anh kiếm tôi có chuyện chi?
Người lính rút trong túi áo ra một phong thư gấp lại làm đôi rồi cười hỏi
Duyên.
- Cô có quen với chuẩn úy Quát hôn cô?
Phải cố gắng kềm hãm Duyên mới không giật lấy phong thư trên tay của
người lính.
- Tôi có quen... Phải chuẩn úy Nguyễn Đình Quát không anh?
- Dạ đúng... Ông ta là trung đội trưởng của tôi. Tôi đi phép về Sài Gòn nên
chuẩn úy nhờ tôi mang thư tới cho cô...

Người lính đưa lá thư ra xong vội vàng leo lên xe. Cầm lá thư Duyên cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.