CÒN NHỚ TÂN UYÊN - Trang 173

nàng ấm êm chất ngất đam mê. Suốt đêm hôm qua hai người không rời
nhau. Họ yêu nhau như chưa bao giờ được yêu. Họ yêu nhau như sợ, như
biết sẽ không còn có dịp gặp lại nhau. Trong mê đắm tột cùng có lúc anh ứa
nước mắt và Duyên bật khóc vì nỗi ám ảnh sẽ mất nhau.


Bánh phi cơ chạm phi đạo thành âm thanh chát chúa khiến cho Quát tỉnh
cơn mơ ngủ. Lại xuống phi cơ. Lại lên xe. Điểm xuất phát là Tây Ninh và
điểm tới là một vùng đâu đó trong mật khu Dương Minh Châu. Quát chỉ
biết vậy thôi. Chuẩn úy trung đội trưởng cũng không biết nhiều mà có biết
cũng không được phép tiết lộ. Trưa hôm đó quân xa dừng lại vì không thể
đi hơn nữa được. Lính phải lội. Đại đội 1 được giao mở đường. Trung đội 1
của Quát lãnh vinh dự đi đầu. Lính xì xầm nhưng đi thời vẫn đi. Trưa nắng
cháy da. Mồ hôi chảy thành dòng. Cỏ tranh sắc hơn dao cạo cứa nát quần
ào, cắt sướt thịt da làm rướm máu. Mồ hôi chảy xuống gặp vết sướt gây xót
buốt và ngứa ngáy vô cùng. Chiều dừng quân nghỉ. Lính hì hục đào hố cá
nhân xong lo nấu cơm. Ăn xong trời cũng vừa xụp tối. Đứng ngắm núi Bà
Đen mờ mờ Quát nhớ cô giáo của mình vô cùng. Nhớ thân thể mềm ấm của
nàng. Nhớ môi hôn ngọt ngào. Nhớ đôi mắt đen long lanh cười. Tiếng gọi
tên thiết tha nũng nịu. Bây giờ xa thật xa. Trăm cây số đường chim bay mà
cách xa ngàn trùng. Chỉ hơn giờ máy bay mà đi hoài không tới. Trong
tiếng côn trùng rỉ rả, tiếng chim kêu quang quác hòa với tiếng vượn hú dài
lê thê giữa đêm hoang vắng anh như nghe được giọng cười chất ngất hạnh
phúc của Duyên.


Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.