CÒN NHỚ TÂN UYÊN - Trang 179

Chu Sa Lan

Còn Nhớ Tân Uyên

Chương 12

M ột ngày có 24 giờ. Một giờ có 60 phút. Một phút có 60 giây. Thời gian
thật dài và cứ như vậy mà trôi đi. Những ly rượu đế cháy gan. Khói thuốc
vàng tay. Súng nổ. Người chết. Máu chảy. Mọi thứ đều không làm vơi đi
nỗi khổ đau cực cùng cũng như nỗi nhớ thương đòi đoạn trong lòng người
lính chiến si tình tên Quát. Đêm chập chờn thức ngủ với tiếng đại bác hú
qua đầu và hình ảnh của cô Duyên sáng rực trong tâm tưởng. Nụ hôn của
nàng còn đọng hương thừa trên môi. Tiếng cười, giọng nói của nàng còn
âm ba hoài hoài không bao giờ nguôi ngoai. Da thịt nàng mềm ấm. Bàn tay
nâng niu ân cần. Cứ mỗi lần nghĩ đế Quát ứa nước mắt. Anh không còn hi
vọng dù nhỏ nhoi để gặp lại người mình thương yêu. Hai mảnh đời xa lạ
cách ngăn. Duyên bây giờ đã an phận chồng con. Còn anh đời chiến binh
dạt theo cường độ của chiến tranh. Tây Ninh. Trảng Lớn. Mỏ Vẹt. Phước
Long. Hớn Quản. Đồng Xoài. Bù Đăng. Bù Đốp. Lộc Ninh. An Lộc.
Pleiku. Kontum. Ban Mê Thuột. Chuẩn úy Quát bây giờ đã thành trung úy.
Nắng của trời và lửa của người làm khô cằn thân xác và héo úa tâm hồn.
Đời sống buồn tênh. Lâu lâu về lại Sài Gòn rồi vội vả bỏ đi như muốn quên
hay chạy trốn một hình ảnh, một khuôn mặt, một chuyện tình mà biết dù cố
quên sẽ không bao giờ mình quên được.


Bến Sỏi. Hè. 1974. Quán rượu tồi tàn. Chiếc bàn cây ọp ẹp. Năm cái ghế
đẩu lỏng chỏng. Đốt điếu Bastos xanh, rít hơi thật dài rồi nhả khói ra từ từ
Quát cất giọng khàn đục nói với Hàn, người lính mang máy cho mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.