CÒN NHỚ TÂN UYÊN - Trang 216


14


Thu tàn. Không còn lá vàng rơi. Cơn gió lạnh từ miền bắc về làm xạc
xào đám lá khô chết và cuốn vào góc sân của công viên nằm dọc theo bờ
sông. Duyên ngồi im trên băng gỗ nhìn ra giữa sông. Mặt nước bốc mù hơi
sương. Gió từ dưới sông thốc lên khiến nàng phải co người lại vì cảm thấy
lạnh. Tiếng con gái đang chơi đùa với bà ngoại vọng lại văng vẳng. Nàng
cảm thấy cô đơn và trơ trọi. Sống nơi xứ người, ở một thành phố nhỏ ít có
người đồng hương khiến cho nàng hiểu được niềm đau buồn của một kẻ ly
hương. Biến cố 30 tháng 4 như một vết chém đứt rời những liên hệ với
người thân yêu. Cho tới bây giờ nàng cũng không hiểu được tại sao mình
lại ra đi. Nàng ra đi vì hốt hoảng hay vì một lý do thầm kín nào đó. Dường
như trong tận cùng sâu thẳm của tâm hồn nàng nghe tiếng Quát hối thúc
nàng phải rời bỏ quê hương. Thế là ngày 30, nàng ẵm con, dắt mẹ già cùng
với cô bạn hàng xóm đi xuống bến Bạch Đằng, theo làn sóng người dạt về
kho 5 rồi may mắn có được chỗ ngồi trên chiếc tàu tị nạn ra khơi. Từ đó
nàng chảy theo dòng đời của một người tị nạn cộng sản. Ngày tháng lê thê
trong trại FortChaffee và cuối cùng nàng được một nhà thờ bảo trợ về thành
phố nhỏ và thưa thớt dân cư. Dân chúng ở đây hiền lành và tử tế. Thương
cảnh mẹ góa con côi lại thêm mẹ già nên nhà thờ giúp đỡ tận tình. Họ
mướn cho nàng một căn nhà hai phòng ngủ. Họ mua cho nàng chiếc xe để
đi làm. Họ đưa nàng vào làm thư ký trong một hãng sản xuất máy móc như
tủ lạnh, bếp điện và các thứ khác. Mãi sau này nàng mới biết vị giám đốc là
người của nhà thờ và chính ông ta đã thu nhận nàng vào làm việc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.