Không biết bao nhiêu lần, cô tự nhắc với mình rằng đây không phải là
một bộ phim. Những gì đang mỗi lúc mỗi đến gần co hơn đơn giản là một
sự thật khủng khiếp, nhưng là sự thật.
Mặt đất đang xé toạc ra.
Qua kẽ hở, lòng đất sôi sục bên dưới đang phun khói mù mịt lên trên.
Nhưng qua vào một cành cây, rồi cô dùng nó làm xà ngang, kéo người lên.
Lấy hơi, kéo, co hai chân về rồi duỗi thật nhanh về phía trước, bàn chân
cô bám được vào một mỏm đá mọc nhô về phía trước. Jill McCall ngay lập
tức coi nó là hòn đảo cứu tinh giữa biển khơi.
Cô kéo, vươn người ra xa, vẫn còn bám lấy cành cây. Thế rồi cô gái có
thể quay người lại, và tìm được thế đứng trên mỏm đá nhô ra đó. Việc
không đơn giản, cô bị trầy xước tất cả các ngón tay, hai móng tay gãy,
nhưng Jill McCall nghiến răng ôm lấy thớ đá với cả hai cánh tay như người
ta ôm một người tình. Khi bàn tay cô buông cành cây ra, lực đẩy khiến nó
đập qua đập lại, những cành cây quất rất rát vào lưng cô. Jill nghiến răng
chịu đựng, quay mình lại và đứng từ vị trí lưng chừng trời của mình nhìn
xuống con đường phía dưới.
Cô nhìn thấy chiếc xe và anh bạn đồng nghiệp của mình. Chỉ có điều Don
Morgan đã không kịp rời bỏ chiếc Ford, vết xé toạc trên mặt đất đã nhanh
tay hơn và cô nữ phóng viên Jill McCall phải chứng kiến cảnh chiếc xe của
họ từ từ đổ về phía trước, đổ xuống với một vực thẳm đang bốc khói và
phun lửa.