CON QUỶ MỘT GIÒ - Trang 32

- Có thật không anh? Tôi... tôi cũng sợ lắm! Thời gian gần đây tơi cũng nằm
mơ thấy anh Năm hoài...

Tân cất giọng đều đều:

- Tôi và anh Năm đều biết chị không cố ý, nhưng dù sao chị cũng gián tiếp
gây ra cái chết cho ảnh và nhiều người khác nữa... Tôi cũng biết lúc này
trong lòng chị dày vò khổ sở lắm... Vậy tại sao chị không ngăn chặn những
hành vi tội ác của anh Hùng?

Liễu bật khóc nức nở, hai tay ôm đầu một cách khổ sở:

- Trời ơi... tôi là người đáng chết mà sao tôi vẫn cứ sống, sống để ngày qua
ngày bị lương tâm cắn rứt, để hoảng hốt sợ một điều gì đấy sẽ đến với
mình... Tôi đã nhiều lần ngăn cản... nhưng không được...

- Chị có thể kể tất cả với tôi không? Có thể sau khi nghe đầu đuôi câu
chuyện tôi sẽ có cách giúp được chị...

Tân mạnh dạn đề nghị.

Liễu chùi nước mắt, giọng nghẹn ngào:

- Đáng lẽ những việc này tôi sẽ không bao giờ nói ra, nhưng dù sao anh
cũng đã biết rồi, thì tôi kể lại luôn cho lòng nhẹ đi đôi chút. Anh nghe xong
rồi có muốn định tội tôi thế nào cũng được... Thú thật là mấy lúc gần đây tôi
rất muốn giãi bày với ai đó, thậm chí muốn kể hết với nhà chức trách rồi sau
đó mọi việc ra sao thì ra, tôi không còn đủ sức để chịu đựng nữa rồi...

Liễu lại nấc lên.

Tân an ủi:

- Biết ân hận cũng là một điều tốt đấy chị ạ! Tôi tin anh Năm sẽ nghe được
những lời chân thành từ chị...

Liễu cố gắng ghìm cơn thổn thức đang trào lên từng chập và bắt đầu kể:

- “Tôi với anh Năm thành chồng vợ là do mai mối chứ thật sự cả hai không
thương yêu gì nhau. Anh Năm tuy rất hiền lành nhưng tính tình cục mịch,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.