CON QUỶ MỘT GIÒ - Trang 66

lần nữa, lần này cánh cửa phòng chỉ khép hờ chứ không đóng chặt. Thật nhẹ
nhàng, bà An đẩy cửa bước vào, nhưng thật lạ, trên giường không có ai!

Bà đi vội ra cửa ngó xuống nhà bếp, ở dưới đó tối thui, cả ngôi nhà cũng tối
thui chứng tỏ không phải Nhã Trúc thức dậy và làm gì đó trong nhà.

- Nhã Trúc ơi, con đâu rồi?

Bà An cất tiếng gọi lớn nhưng không có ai trả lời.

Bà chạy vội ra phía trước, cửa nhà cũng chỉ khép hờ chứ không đóng.

Vậy là Nhã Trúc đã đi ra khỏi nhà rồi!

Trời ơi giữa đêm hôm khuya khoắt thế này mà nó một thân một mình ra
đường làm gì chứ? Nó đi đâu được vào giờ này?

Hoảng sợ, bà An vội vã nhấc điện thoại gọi tới nhà Ngọc Anh.

- A lô, tôi nghe đây, xin lỗi ai gọi thế?

Tiếng đàn ông - có lẽ là ba Ngọc Anh - lo lắng vì cuộc gọi lúc nửa khuya
thường không mang tới chuyện lành!

Bà An run giọng:

- Xin lỗi, tôi xin lỗi vì đã gọi cho anh chị vào giờ này... Tôi là mẹ của Nhã
Trúc đây ạ! Nhã Trúc nó... nó đi đâu mất rồi...

- Sao? Chị nói sao? Nhã Trúc đi đâu vào lúc đêm hôm thế này?

Ba Ngọc Anh tỉnh hẳn ngủ, hốt hoảng:

- Tôi... tôi cũng không biết nên nhờ anh chị xem giùm chỗ nào mà khi còn
sống Ngọc Anh thường đến...

Nghe tiếng nói như sắp khóc của mẹ Nhã Trúc ở đầu dây bên kia, ba Ngọc
Anh cố trấn tĩnh để an ủi:

- Không sao đâu... chị đừng lo lắng quá. Chúng tôi sẽ đi tìm Nhã Trúc ngay
bây giờ. Chị cứ ở nhà chờ điện thoại của tôi nhé, khi có tin tức của Nhã
Trúc, tôi sẽ lập tức gọi cho chị ngay...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.