CON QUỶ MỘT GIÒ - Trang 65

Ăn chưa hết chén cơn, Nhã Trúc than mệt rồi nhờ mẹ dọn bàn giúp, cô vào
phòng riêng đóng kín cửa lại.

Bà An nhìn theo dáng con với vẻ ái ngại nhưng bà không biết làm cách nào
khác hơn van vái phật trời, và tin tưởng vào quyền năng của các vị sư phụ
đang ngày đêm tụng niệm cầu siêu cho Ngọc Anh sớm mau siêu thoát.

Bà An cũng không ăn nổi bữa cơm khi thấy con gái như vậy. Bà buồn rầu
dọn dẹp xong rồi lên ngồi xếp bằng tròn trước bàn thờ phật, tay lần tràng
hạt, miệng lâm râm niệm phật.

Mãi đến hơn một giờ sau, bà An mới đứng lên vào phòng thăm con gái,
nhưng cửa phòng Nhã Trúc đã đóng kín, khác với thông thường, hai mẹ con
chưa bao giờ đóng chặn cửa phòng khi ngủ.

Bà An đứng tần ngần trước cửa phòng con gái một lát rồi lặng lẽ về phòng
mình, trong đầu bà biết bao nhiêu nỗi lo âu sợ sệt.

Bà đã từng nghe kể có người bị ma nhập một thời gian dài, đến lúc hồn ma
đó rời bỏ xác thân thì người kia hóa ra kẻ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, rồi lại có
người chỉ bị ma ám không thôi chứ chưa phải là nhập hẳn vào thân xác mà
cuộc đời cũng bỏ đi luôn...

Nhã Trúc, đứa con gái hiền lành tội nghiệp của bà đâu làm gì nên tội, Ngọc
Anh lại là bạn thân nhất của nó, không lẽ nào nó lại phải vướng vào vòng
oan khiên đến thế này sao?

Nhã Trúc còn chưa kịp có người yêu, đường tương ái của nó vẫn còn dài
thăm thẳm, nói dại, nếu như Nhã Trúc hóa điên hóa dại thì bà biết phải làm
sao đây?

Nước mắt lăn dài xuống đôi má già nua của bà An, bà lặng lẽ khóc thầm
trong đêm tối.

Bà An khóc mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết, đến lúc bà giật
mình thức giấc thì đã hơn một giờ sáng. Bà trỗi dậy, đi tới phòng Nhã Trúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.