nhưng chàng so với họ lại thông minh hơn, gầy một chút lùn một chút thì
có sao?"
Hứa Tắc dùng đũa đâm một chiếc bánh rán: "Nàng ngây thơ quá, tất
nhiên là cơ thể so với mặt mũi quan trọng hơn nhiều."
"Ai bảo thế?!" Thiên Anh tỏ vẻ không tin, "Ta thà ở với người mặt đẹp
cơ thể bình thường, còn hơn ở cùng một chỗ với người sức khỏe tốt mà mặt
mũi xấu xí."
"Tiếc là, tư tưởng triều đình lại ngược với nàng. Tuyển chọn tứ tài,
Thân Ngôn Thư Phán, Thân là tuyển người cao lớn mạnh khỏe, Ngôn là
tuyển người có tài ăn nói, Thư là nét chữ đẹp đẽ cứng cáp, Phán là cách
quản lý sắp xếp công việc hơn người. Thế cho nên, vị trí quan trọng nhất
chính là, thân hình khôi ngô hùng tráng." Hứa Tắc bất đắc dĩ lắc đầu một
cái.
"Thật sao?"
"Dĩ nhiên."
"Aizz, thân hình cao lớn." Thiên Anh nhìn Hứa Tắc một cái, quả thực
kém xa so với yêu cầu, liền an ủi: "Đừng nản chí, chàng vẫn đạt được ba
tiêu chí sau mà, vậy mới nói tài năng mới là quan trọng nhất!"
"Có được hiền phụ tri kỷ như Thiên Anh, Hứa mỗ chết cũng không
tiếc, nào cùng uống một ly."
"Uống cái đầu ngươi ấy!" Hiền phụ Thiên Anh giằng lấy ly rượu từ
trong tay Hứa Tắc, "Trên đầu còn có vết thương đó, không muốn để lại sẹo
thì kiềm chế chút cho ta."
Hứa Tắc liền ngậm miệng.