CON TÀU TRẮNG - Trang 130

Lúc này, lắng nghe tiếng người nói, thằng bé nhớ tới chiếc xe quân sự ấy và

nhớ tới việc hồi ấy nó không làm cách nào giảng giải cho anh lính hiểu rõ

được tại sao những người lái xe ở đây, ít nhất là những người nó biết, đều tự

coi mình là con cháu Mẹ Hươu Sừng.

Thằng bé đã nói với anh lính như thế, và điều đó là có thực. Nó không

bịa đặt chút gì. Năm ngoái, đúng vào tiết thu như thế này, hay hình như

muộn hơn chút nữa, có những chiếc ô-tô của nông trường quốc doanh vào

núi chở cỏ khô. Xe không đi qua trạm gác, mà cách trạm gác một quãng thì

theo con đường lớn lớn rẽ vào thung lũng Arisa và đi lên phía trên, nơi mùa

hè ngưi ta đã cắt cỏ khô để mùa thu đưa xe lên chở về nông trang. Nghe

thấy tiếng động cơ gầm gào chưa từng thấy trên núi Karaun, thằng bé chạy

ra ngã ba đường. Nhìn thấy ngay bao nhiêu là ô-tô! Chiếc nọ nối đuôi chiếc

kia. Cả một đoàn dài. Thằng bé đếm được mười lăm chiếc.

Thời tiết cữ này rất dễ xoay chuyển đột ngột, chưa biết ngày nào tuyết có

thể ập xuống. Khi ấy thì “vĩnh biệt cỏ khô, hẹn đến năm sau”. Ở vùng này,

không kịp thời chở cỏ đi thì sau đó đừng nghĩ gì đến cỏ nữa. Xe không tài

nào đi được. Chắc hẳn ở nông trường quốc doanh, người ta bấn bíu công

việc kia việc nọ nên cứ trì hoãn mãi, rồi khi thời gian đã gấp, người ta bèn

quyết định có bao nhiêu xe đưa đi hết, chở vệ một lần toàn bộ số cỏ đã cắt.

Nhưng đâu có ơ ngon như vậy!..

Song thằng bé không biết điều đó, và lại thực ra chuyện đó bận gì đến nó?

Vui mừng tíu tít, đúng là nó chạy ra đón từng chiếc xe, chạy theo xe một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.