CON VE SẦU - Trang 57

Tường Hùng

Con ve sầu

Chương 5

Những kỷ niệm độc ác chập chờn trở lại, như một lũ quỷ không đầu, không
bùa ngải nào làm tan được. Mười lăm năm trong tù, từ 6 tuổi tới 21 tuổi,
một quãng đẹp của tuổi trẻ, bị giam một cách độc đoán, vô lý, không thể
nào quên và hiểu được. Vậy mà tôi vẫn quên, vẫn tiếp tục sống, như tất cả
mọi người. Kỷ niệm xa xôi này vẫn rất gần, rõ rệt từng chi tiết, nhưng lại
cũng xa lạ, như là một người khác đã bị giam chứ không phải tôi.

Một công viên gần hồ Hoàn Kiếm, dành cho trẻ con, có hồ bơi, ngựa gỗ, xe
đạp chạy vòng tròn, đánh đu và nhiều trò chơi khác. Mẹ tôi tươi cười đưa
cho tôi một cành hoa. Một cái xe Citroen mầu đen ngừng ở cửa vườn. Ba
bốn người quần áo đen chạy về phía tôi. Mẹ tôi quỳ xuống đất van xin họ,
họ đẩy mẹ ngã và nhét tôi vào trong xe. Họ đã bắt cóc tôi.

Tuy mới có 6 tuổi, tôi cũng hiểu lý luận của họ, một lý luận rất khoa học.
Và tôi theo phụ họ. Năm tôi lên bẩy, vào dịp tết, họ mang vào trong tù cho
tôi một con ngựa gỗ. Tôi cảm động cảm ơn họ.

Mỗi ngày, trừ ngày chủ nhật, họ lấy roi đánh tôi. Với một tình yêu thành
thực, họ giảng cho tôi rằng bị đánh roi là một sự cần thiết. Tôi có bị họ
lường gạt không? Tôi không biết, chỉ biết rằng tôi vui lòng chịu đựng đau
đớn mà không oán hận, như một đứa trẻ chịu cho chích đau để khỏi bệnh.

Vì không được giáo dục, không gần gụi mọi người, tôi mất dần khả năng
diễn tả, chỉ nói toàn lời không mạch lạc. Trí nhớ của tôi cũng loăng quăng,
lẫn lộn mọi sự việc, mọi nhân vật. Oanh có phải là một người thực không?
Mây, cô em họ xa, có phải đã là vợ tôi không? Tôi bị bắt cóc, giam vào
hầm tối khi tôi còn nằm trong nôi hay là khi tôi đã lên sáu? Tôi không làm
sao giải quyết các nghi vấn này. Chỉ xin kể một cách hỗn độn câu chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.