CÔNG CHÚA BARI - Trang 194

Con ác là chỉ mách cho tôi như thế. Tôi nghĩ đây là con đường trắng bèn

hái hoa trắng, không hái nhiều mà chỉ hái đúng ba bông.

“Ha, ha, ha, đúng rồi. Kẹc, kẹc, kẹc.”

Tôi giữ chặt lấy ba bông hoa trắng. Con ác là reo lên khen ngợi khiến tôi

cũng hứng khởi nhảy cẫng lên và chỉ một bước đã tới cuối vườn.

Ở tường thành thứ hai có một cái ao lửa chắn đường. Lần này tôi không

hỏi con ác là mà lấy chuông rung lên leng keng. Trên ao lại xuất hiện chiếc
cầu đá. Tôi đi qua cầu đá và cứ sau mỗi bước tiến của tôi, chiếc cầu lại ầm
ầm sụp xuống từng phần. Ở bên trong, giữa bốn bề tối đen như mực, một thứ
âm thanh rùng rợn chợt vang lên. Con ác là có vẻ sợ hãi, hét toáng.

“Đây là cuối trời Tây. Tám mươi tư ngàn địa ngục, tám mươi tư ngàn địa

ngục đấy.”

Trên trần có gì đó tụ lại như sương giăng. Tôi nhìn kĩ lại thì thấy từ dưới

đất lên đến trên nóc cao chót vót là những ngăn phòng được thiết kế như tổ
ong. Âm thanh giáo huấn, quát tháo, tiếng trả lời, tiếng đánh đập, tiếng la
hét, tiếng nức nở vang lên hệt như bước chân vào rừng sâu nghe tiếng dã thú
gầm rú. Trống ngực tôi nện thình thịch, mặt mày xây xẩm chực ngã. Lần này
không cần con ác là nói giúp, tôi lấy hoa linh hồn ra, hướng lên không trung
và ném thật mạnh. Bông hoa bay lên, theo luồng gió quay vòng vòng và nở
tung, hàng vạn cánh hoa bung ra, bay như hoa tuyết và biến thành ánh sáng
trắng. Tôi buột miệng hát.

Hồn hỡi, hồn ơi, hỡi những linh hồn,

Cuối đất, cuối trời Tây.

Địa ngục vô gian tám mươi tư ngàn.

Những linh hồn bị đày ải, bị đày ải,

Trói buộc vào nhau

Một linh hồn, hai linh hồn, ba linh hồn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.