tim bà, cô cũng sẽ làm.
Bóng của Scarlet đổ dài xuống con đường đá rải sỏi dẫn vào khu nhà
chính. Sau lưng cô, các cánh đồng ngô cà củ cải đường xanh ngút ngàn
đang vươn rộng ra các phía, trước khi tụ lại ở cuối đường chân trời nơi các
vì sao bắt đầu toả sáng. Một ngôi nhà làm bằng đá cuội cắt ngang tầm mắt
ở phía Tây, với hai ô cửa màu da cam. Người hàng xóm duy nhất của bà
cháu cô trong vòng bán kính hàng trăm dặm.
Ngay từ khi còn bé, Scarlet đã luôn coi trang trịa này là chốn thiên
đường của riêng mình. Càng lớn cô càng cảm thấy yêu thích và gắn bó với
nó hơn - tình cảm mà cô dành cho nó có lẽ chỉ xếp sau tình yêu của cô dành
cho bà nội - và cô biết bà cũng cảm thấy như vậy. Mặc dù không muốn
nghĩ tới nhưng Scarlet vẫn biết một ngày nào đó cô sẽ phải thay bà quản lí
và chăm sóc trang trại này. Và cô nguyện gắn bó với nó tới già. Hạnh phúc
và mãn nguyện, với cuộc sống của một người nông dân và ngôi nhà cũ
đang cần sữa chữa gấp.
Hạnh phúc và mãn nguyện - giống như bà nội cô.
Vì thế sẽ không có chuyện bà tự dưng bỏ đi. Scarlet dám chắc như
vậy.
Cô ì ạch mấy cái giỏ vào trong kho, xếp gọn chúng lại một góc để
sáng mai các android có thể đem đi thu hoạch rau quả tươi. Sau đó cô xách
xô thức ăn ra ngoài sân, vừa đi vừa rải dọc đường, ngay lập tức bầy gà nháo
nhào lại bu lấy quanh chân cô.
Đang lững thững cho gà ăn, đột nhiên cô ngẩng đầu lên và dừng
khựng lại.
Có ánh đèn ở trong nhà. Trên tầng hai.
Trong phòng ngủ của bà.