CÔNG CHÚA QUÝ TÍNH - Trang 132

“Cấm địa? Chúng ta sao như thế nào mà lại êm đẹp tiêu sái đi vào cấm

địa …” Ta có chút khó hiểu, tò mò nhìn đông nhìn tây, bỗng nhiên phát
hiện phía trên có cái gì kì quái tựa như vết chân hổ.

“Đây là cái gì…” Ta đưa tay cầm vào nó.

Sắc mặt Vô Mẫn Quân đại biến, vội kéo ta: “Đừng chạm vào!”

Hắn vừa dứt lời, đất dưới chân chúng ta bỗng nhiên chấn động, hóa ra

là một tấm cửa được che giấu bằng bùn đất và lá cây. Cẳ hầm nhanh chóng
rách ra, ta với Vô Mẫn Quân không kịp phản ứng, trong nháy mắt liền rơi
xuống!

Bên dưới là một mật thất sâu, ta cùng Vô Mẫn Quân đồng loạt ngã

xuống, muốn dùng khinh công cũng không được, cuối cùng đồng loạt ngã
trên mặt đất… Đau quá…

Ta nhe răng trợn mắt đứng lên, phát hiện mình không bị thương, bởi vì

có cái gì mềm mại … Hử? Mềm? !

Ta kinh hãi, cúi đầu, nơi này tối đen, không nhìn rõ thứ gì, ta đưa tay

sờ soạng, sờ trái sờ phải, quả nhiên lúc ta rơi xuống đã đè phải một
người…

Vô Mẫn Quân.

Cũng chính là…thân thể của chính ta…

Ta nuốt nước miếng, run rẩy nói: “Vô Mẫn Quân, ngươi không sao

chứ…”

Vô Mẫn Quân không phản ứng.

Ta đưa tay mò mò, sờ tới bả vai hắn, cứng ngắc nâng hắn dậy, hô hấp

của Vô Mẫn Quân có chút mỏng manh, ta càng thêm lo lắng, đưa tay sờ sờ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.