Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Thật không, nhìn ngươi xem, có phải
mọi người đều đang vụng trộm để ý ngươi hay không.”
Ta vừa thấy, quả nhiên là có rất nhiều người đều hai tay đặt ở bên
hông, thật cẩn thận nhìn ta, thần sắc thậm chí có chút đề phòng.
Ta cả kinh, khẩn trương nói: “Sao lại thế này… Chẳng lẽ cải trang lần
này không tốt?”
Vô Mẫn Quân liếc mắt nhìn ta một cái nói: “Không, bởi vì ngươi lén
lút thoạt nhìn rất giống kẻ trộmtặc.”
“…”
Vì thế ta chỉ có thể đoan đoan chính chính đi trên đường.
Dù sao ta phát hiện có một thứ mà trước đây ta chưa từng thấy ở
hoàng cung Đông Nguyên quốc hay Tây Ương quốc, gọi là Dương Trường
(??), là một loại trứng gà đặc thù, trứng gà đó nếu bị đập vỡ ra thì sẽ thấy
lòng trắng trứng ở xung quanh, bên trong là lòng đỏ trứng màu vàng tươi,
thoạt nhìn giống như là một vầng mặt trười vậy, cho nên mới có tên này.
Ta hiếu kỳ nói: “Ta cũng không biết có thể như vậy.”
Vô Mẫn Quân nói: “Hoàng thất Tây Ương quốc không có… Nghe nói
ăn cái này dễ bị tiêu chảy.”
Ta nói: “Thật không? Thân thể ngươi mạnh khỏe như vậy, chắc là
không sao đâu.” Sau đó ta đi vào một quán ăn ven đường, gọi một chén.
Vô Mẫn Quân: “…”
Một lát sau, hắn nói: “Thêm một chén nữa!”
Ông chủ tiệm vui mừng lên tiếng.