thể ra vào hoàng cung như nơi không người? ! Có phải ngai vàng của trẫm
hắn cũng muốn đến ngồi thử một lần hay không? !”
Vô Mẫn Quân: “…”
… Kỳ thật ta phát hiện, trí nhớ của ta rất tốt.
Bình Dương công chúa khóc nói: “Không phải đâu hoàng huynh, hắn
sao có tâm tư như vậy… Người suy nghĩ quá nhiều… Kỳ thật là lúc mới
lập đông, ta xuất cung ra ngoài chơi, ngày đó ra có rất nhiều người cùng đi
ra ngoài, muội mang theo hạ nhận trốn không hồi cung cùng những người
khác, mà ở bên ngoài, ta muốn thử một lần xem khách điếm bên ngoài có
cảm giác gì… Ai ngờ khách điếm đó là một cái hắc điếm, trong phòng
muội bị đốt hương… Mà thị vệ thì muội đã đuổi xuống dưới lầu, hắn ở
ngay cách vách đã thuận tay cứu muội… Hắn thấy thân thể muội mệt mỏi,
không tự nhiên, lại cho rằng muội bị thương nên muốn chăm sóc muội, lúc
ấy muội đang mơ mơ màng màng , cũng không nhắc nhở hắn, kết quả hắn
ở quá lâu trong phòng muội, cũng bị…”
Ta: “…”
“Sau đó hai người các ngươi liền biết thời biết thế… ?” Ta thử thăm
dò hỏi.
Bình Dương ngượng ngùng gật gật đầu, nói: “Ngày hôm sau muội bỏ
đi trước, cũng không dám hỏi hắn tên là gì…
Vô Mẫn Quân vẫn nghiêm mặt lạnh lùng, hiện tại sắc mặt càng lạnh
hơn , hắn há miệng thở dốc, đang định nói cái gì, bên ngoài liền truyền đến
thông báo Thái y đã tới.
Ta ý bảo Vô Mẫn Quân câm miệng trước để cho Thái y tiến vào, Thái
y sau khi hành lễ, bắt mạch cho Bình Dương, kết quả cũng không có gì
ngoài dự đoán, Bình Dương quả nhiên mang thai, ta và Vô Mẫn Quân đồng