Vô Mẫn Quân lười biếng nằm lên trên giường, đưa lưng về phía ta:
“Giúp ta xoa bóp đi.”
Ta nói: “Ngươi hoàn toàn có thể cho hạ nhân tới làm…”
Nhận mệnh đưa tay xoa bóp giúp hắn, ta nghĩ ta cũng muốn nghĩ ra
cái hắn không đoán ra được.
Một lát sau, Vô Mẫn Quân nói được rồi, ta lại cùng hắn mặt đối mặt,
lần này đổi Vô Mẫn Quân đi đoán.
“Đó là người sao?”
“Không phải.”
“Đó là động vật sao?”
“… Đúng.”
“À, là tọa kỵ hắc mã của ta.”
“… … …”
“Ngươi làm sao mà đoán được !” Ta muốn phát điên, “Cũng quá
nhanh rồi!”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Rất đơn giản, lúc trước ta hỏi ngươi
người, ngươi nhất định sẽ chọn cái hác, nếu là động vật, động vật mà ngươi
biết lại càng ít, cho nên chỉ có tọa kỵ hắc mã của ta — rất dễ đoán.”
Ta không nói gì, nói: “Vậy được rồi, ngươi muốn ta làm cái gì?”
Vô Mẫn Quân lười biếng nằm lên trên giường, nói: “Bóp chân cho ta
đi.”