CÔNG CHÚA QUÝ TÍNH - Trang 345

Phùng Từ Từ ngượng ngùng cúi đầu.

Ta: “…”

Vô Mẫn Quân cười như không cười như trước.

Ta cứng ngắc nói: “Là… Sao…”

Phùng Từ Từ nhanh chóng nói: “Hoàng Thượng, người không cần bi

thương quá mức… Sau khi dân nữ rời khỏi Tây Ương quốc, một mình đi
Nam Văn quốc, tuy rằng trên người có rất nhiều tiền, nhưng không biết nên
làm cái gì, huống chi dân nữ chỉ là một nữ nhi… Cũng may dân nữ đối với
quần áo mặc rất để ý, dù sao những quần áo cũ mặc rất tốt … Cho nên ta
liền giúp làm mẫu vẽ họa, mãi cho tới khi hắn mở cửa hàng trang ở Nam
Văn quốc, hai người dân nữ cứ như vậy quen biết … Loại chuyện này, thật
sự là nói không chính xác, tuy rằng dân nữ cùng Hoàng Thượng từng là
thanh mai trúc mã, nhưng sau khi gặp được Ngô Ung, dân nữ lại không có
cách nào khác khắc chế …”

Ta: “… À, à, ta, chưa từng bi thương, ngươi yên tâm…”

Phùng Từ Từ dùng “ta hiểu rõ” nhìn ta, sau đó nhìn Vô Mẫn Quân,

nói: “Trường Nghi muội muội, sau này, Hoàng Thượng với muội là một …
Muội nhất định phải chăm sóc tốt cho người.”

Vô Mẫn Quân cười tủm tỉm nói: “Tỷ tỷ yên tâm đi. Chúc hai người

trăm năm hảo hợp.”

Vừa chuyển đầu, Vô Mẫn Quân liền mặt không chút thay đổi nói:

“Ngươi chừng nào thì không phải là một người với ta.”

Ta: “…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.