CÔNG CHÚA QUÝ TÍNH - Trang 36

Sau này hai quốc liền xem như liên bang, giúp đỡ cho nhau, tuyệt

không xâm phạm nhau.

Điều này ta đồng ý , dù sao như vậy so với việc khiến cho Đông

Nguyên quốc diệt quốc, đã muốn tốt hơn rất nhiều. Nếu ngay cả như vậy
đều không được, chỉ sợ hoàng đế là vạn vạn sẽ không đáp ứng, Hưu ấp
vương cũng có thể lắm miệng, khi đó nếu vị trí thái tử của Vô Mẫn Quân
khó giữ được, ta có thể sẽ phải cùng hắn đi chết…

Ta hỏi qua Vô Mẫn Quân, hắn tỏ vẻ Bắc Xương quốc đối với Tây

Ương quốc thật là như hổ rình mồi, nhưng hẳn là còn không lớn đến mức
trực tiếp đến tiến công như vậy, dù sao Bắc Xương quốc cùng nam văn nền
tảng lập quốc thân trong lúc đó cùng kiềm chế lẫn nhau.

Nhưng hiện tại cũng không quản nhiều như vậy được, dù sao cũng

phải muốn tạo ra một cái cớ nào đó —— huống chi nếu Bắc Xương quốc
không hữu hảo như vậy, tương lai dù sao cũng sẽ bị tiêu diệt .

Đối với loại thái độ kiêu ngạo này của Vô Mẫn Quân, ta không có tỏ

thái độ gì.

Sau khi xác nhận không có lầm chúng ta đồng loạt cùng tới kiền điện,

trước khi đi ta còn thật sự bảo với hắn rằng không cho phép gọi ta là Vân
Kiểu.

Từ nhỏ đến lớn người khác đều gọi ta công chúa hoặc là Trường Nghi,

cái tên Vân Kiều trừ lúc còn rất nhỏ ra, trong trí nhớ mơ hồ của ta chỉ có
mẹ ruột gọi vài tiếng, còn có lúc ta học Kinh Thi, khi Thái Phó nói “Nguyệt
ra kiểu hề” có nhắc tới tên của ta, ta cơ hồ quên ta tên là Vân Kiều. Vô Mẫn
Quân biết tên của ta, ta không coi là ngoài ý muốn, nhưng hắn thường
xuyên gọi tên của ta, khiến cho ta có chút kỳ quái .

Sau khi Vô Mẫn Quân nghe xong lời nói của ta, nhoẻn miệng cười:

“Vậy… Kiều nhi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.