CÔNG CHÚA QUÝ TÍNH - Trang 386

Ngày thường lúc ta còn ở trong cơ thể Vô Mẫn Quân, chuyện phải làm

nhiều không đếm hết, Vô Mẫn Quân cũng tới hỗ trợ, hai người chúng ta
đều đặc biệt không hề có cảm giác nhàm chán gì, trừ phi có đôi khi Vô
Mẫn Quân nhàn hạ, tránh ở trong Chưởng Kiền điện ngủ hoặc là đọc sách.

Mà hiện việc ở trong triều hoàn toàn giao cho Vô Mẫn Quân, tự mình

ta ngược lại cảm thấy không có việc gì làm, thật sự là khiến cho người ta
rối rắm.

Bình Dương cùng ta ngồi cùng một chỗ, hai người bắt đầu tán gẫu linh

tinh, ta cũng không biết gì về chuyện trong cung, chỉ có thể nghe Bình
Dương nói, chỉ trong chốc lát Bình Dương đã mất hứng: “Hoàng tẩu, hôm
nay vì sao tẩu chỉ nghe mà không nói gì? Ngày xưa mỗi lần muội tới tìm
tẩu, tẩu đều có rất nhiều tin tức !”

Ta: “…”

Vô Mẫn Quân rốt cuộc là nghĩ cái gì… chứ?

Nói không nên lời gì có thể khiến cho người ta có hứng thú nói chuyện

linh tinh, ta có chút xấu hổ đành phải nói cho Bình Dương chuyện về Đông
Nguyên quốc, những chuyện này dù là Vô Mẫn Quân cũng không nói
được, vì thế Bình Dương cảm thấy vô cùng hứng thú, ta nói tới những
chuyện trước đây của ta, cũng dần dần lật lại trí nhớ nhiều năm trước đã
phủ đầy bụi, tự mình bắt đầu cũng cảm thấy hứng thú.

Sau khi nói chuyện phiếm với Bình Dương đến giờ ăn cơm chiều, Vô

Mẫn Quân cũng đã trở lại, lưu Bình Dương và Lã Dẫn ăn cơm ở đây, cơm
nước xong sau Bình Dương và Lã Dẫn rời đi, ta liền uyển chuyển tỏ vẻ với
Vô Mẫn Quân rằng mình cảm thấy nhàm chán một chút.

“Nếu mỗi ngày chỉ có thể ở trong Chưởng Kiền điện, Bình Dương

cũng không phải đến mỗi ngày ta cũng không biết nên làm cái gì.” Ta nâng
cằm, thật là sầu lo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.