không cần, nhưng do hiện tại Vô Mẫn Quân kiên trì bảo ta không thể không
có vài người bên cạnh, nói là sợ người Nam Văn quốc sẽ lén lút làm gì với
ta.
Nhưng bản thân hắn lại không hề có thị vệ… Rõ ràng khả năng đối
phương đối phó với hắn lớn hơn, hơn nữa võ công của ta so với hắn cũng
không kém hơn…
Ta lúc ấy phỉ nhổ vạn phần, nhưng cho dù hắn đi rồi, ta cũng không để
cho ám thị rời đi.
Ai, coi như khó được Vô Mẫn Quân săn sóc tốt như vậy.
* * *
Sau khi Vô Mẫn Quân đi rồi, việc trong triều với các đại thần cũng
giống như trước đây không có gì thay đổi lớn, trừ bỏ việc mỗi lần đều phải
nghe lén tin tức truyền đến từ chiến trường, sau một lần bị Thẩm Thần bắt
gặp, ta tỏ vẻ xấu hổ về sau sẽ không tới nữa nhưng Thẩm Thần lại nói, về
sau ông ta sẽ tự mình báo cáo lại cho ta nghe.
Thẩm Thần vô cùng thức thời, ta vô cùng vừa lòng, vì thế mỗi lần bên
ngoài có truyền báo về, Thẩm thần sẽ chủ động phái người truyền tin đến
—— vì tránh điều tiếng, ông ta không thể đi trong cung.
Làm cho ta vui vẻ chính là Vô Mẫn Quân đã đoán đúng, dường như
Nam Văn quốc cũng không lợi hại như bọn họ tuyên bố, hầu như là liên tục
bị đánh bại, ta đánh giá Vô Mẫn Quân có thể còn sớm trở lại hơn so với
tưởng tượng.
Đại khái là sợ ta nhàm chán, Bình Dương rõ ràng cũng vào cung với
ta, ta đi theo Bình Dương học một chút nữ công, thêu một cái túi thơm.