CÔNG CHÚA QUÝ TÍNH - Trang 437

Nam Văn không thành lại thành bị mại phục tiến lên, đương nhiên ta cũng
ở trong đó.

Võ công ta cao cường, tính mạng ở chỗ hỗn chiến cũng không có vấn

đề gì, nhưng dù sao đánh giặc dù sao cũng khác so với đánh nhau bình
thường, không phải chỉ có một chọi một là được, ta không chỉ muốn bảo
toàn tính mệnh mà còn phải chém giết binh lính Nam Văn, nhưng võ công
của bọn họ đều không bằng ta, lúc ta xuống tay cũng có chút do dự, chẳng
qua về sau ta lại phát hiện ra nếu ta do dự một chút lại tạo thành không tốt
cho Tây Ương, dù sao nếu ta sớm từng bước giết chết bọn họ, bọn họ sẽ
không có cơ hội giết những người khác.

Một đường đấu tranh anh dũng, tay phải cầm binh khí của ta có chút tê

rần, một tên tiểu tử vẫn đi bên cạnh ta cùng nhau giết địch, hắn cũng không
có võ công gì nhưng lực cánh tay lại rất mạnh, giết người cũng không
nương tay chút nào.

Giải quyết xong một đám, ta thở dốc, tên tiểu tử kia lại còn sức mà đi

tới cười nói: “Nhìn da thịt tiểu đệ ngươi mềm mại, không thể tưởng được
có thể đánh như vậy!”

Ta: “…”

Nhìn kỹ rõ ràng, mới phát hiện hắn chính là cái kẻ lúc đầu nói “Cháy ”

với ta…

Ta miễn cưỡng cười cười với hắn, nhịn không được lại nhìn Vô Mẫn

Quân ở trên ngựa giết địch vài lần, hắn mặc bộ khôi giáp ta từnglau chùi
giúp hắn kia, tay vung kiếm quay ngựa lại giải quyết một kẻ đang tiến tới.

Hắn so với trong tưởng tượng của ta còn lợi hại hơn rất nhiều, tuy rằng

nếu luận về võ công, chúng ta tương xứng, nhưng thật sự nói tới đánh giặc,
quả nhiên là hắn lợi hại hơn rất nhiều. Nhưng ta cũng không phải là không
phục mà ngược lại lại có chút vui mừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.