Vô Mẫn Quân nói: “Tóm lại hiển nhiên điều ám thị nói không phải nói
thật, ngươi lại xuất hiện, hiển nhiên bọn họ là bị khống chế hoặc là bị mua
chuộc… Khả năng trước có vẻ rất lớn. Ngay cả khi bọn họ bị mua chuộc,
vậy cũng có khả năng những người khác cũng bị, cho nên ta có thể đoán
được, ngươi ở trong cung khẳng định đã xảy ra rất nhiều chuyện, mà hiện
tại ngươi có thể tới đây, chính là đã tự giải quyết .”
Ta gật gật đầu: “Đúng vậy… Ta nói với ngươi, tình huống là như
vậy…”
Đem chuyện đã xảy ra từ đầu tới cuối nói cho Vô Mẫn Quân nghe, ta
thật cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn, chỉ thấy trên mặt hắn thản nhiên , không
có biểu hiện gì đặc biệt, ta hơi chút yên lòng. Đến lúc ta nói đến việc ta
mang theo Lưu Lương tới đây, Vô Mẫn Quân bỗng nhiên đặt câu hỏi: “Dọc
theo đường đi ngươi đều mang theo hắn?”
Ta nói: “Đúng vậy, hắn bị ép uống thuốc, không thể động đậy .”
Vô Mẫn Quân nói: “Ngươi xác định?”
Ta nói: “Đúng vậy.”
Vô Mẫn Quân nói: “Hiện tại hắn ở chỗ nào?”
Ta nói: “Bị ta cột vào bên giường ta.”
Vô Mẫn Quân nói: “Bên giường ngươi…”
Ta nói: “Ngươi suy nghĩ cái gì? ! Đã nói với ngươi là Lưu Hương
không có khí lực, không thể cử động !”
Vô Mẫn Quân hít sâu một hơi, bỗng nhiên đi ra khỏi doanh trại, chỉ
trong chốc lát đã trở lại, nói với ta: “Không, ta không nghĩ cái gì, ngươi tiếp
tục nói.”