CÔNG CHÚA QUÝ TÍNH - Trang 494

Ta có chút khó hiểu nhưng đại khái biết Vô Mẫn Quân có dụng ý,

cũng không hề hỏi nhiều, Vô Mẫn Quân đem màn xe cuốn lên, quả nhiên
phong cảnh ven đường càng ngày càng đẹp, những đóa hoa hải đường nở rộ
ở hai bên đường, những đóa hoa màu tím và những đóa hoa màu lam không
biết tên cũng trải dài, làn gió nhẹ thoảng qua liền tỏa ra mùi thơm ngát như
thấm vào ruột gan người ta.

Từ đô thành đi tới, chúng ta đều đi theo đường nhỏ, ta đoán tiểu Hầu

gia sau khi tiểu Hầu gia ở Nghi thành liền chọn chỗ vắng vẻ. Đến buổi
chiều, chúng ta bỏ xe đi bộ, sau khi xuống xe cảm giác hoàn toàn khác so
với khi còn ở trên xe ngựa, bùn đất mềm mại dưới chân, ánh nắng mặt trời
không chói không nóng rọi xuống trên người chúng ta, vạn vật tĩnh lặng,
chỉ có con ngựa phát ra hai tiếng kêu to, giống như đất trời đều an tĩnh.

Ba người ta và Vô Mẫn Quân còn có Hồ Phù cùng đi với nhau, Hồ

Phù cố ý đi chậm, đi ở phía sau ta và Vô Mẫn Quân, hơi hơi cúi đầu, giống
như suy nghĩ hỗn loạn, nghĩ đến trong chốc lát nàng gặp được tiểu Hầu gia,
ta cũng có chút lo lắng, không biết sẽ tạo ra trường hợp kinh thiên động địa
như thế nào.

Ở cách đó không xa có một gian nhà gỗ nhỏ, nhìn qua là mới xây, có

chút không hợp với mọi thứ xung quanh, Vô Mẫn Quân thoáng dừng bước
lại, nói: “Hẳn là chính nơi này .”

Hồ Phù dừng lại, sau đó cởi bỏ khăn bịt mặt, đi nhanh về phía căn nhà

gỗ nhỏ kia.

Ta đứng ở tại chỗ, không biết là nên đi tới hay là bất động, Vô Mẫn

Quân cười cười, dắt tay của ta, nói: “Cùng đi đi.”

Ta nói: “Hai người bọn họ gặp mặt, chúng ta lại tiến vào có phải

không tốt hay không?”

Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Không có chuyện gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.