… Ngươi đương nhiên cảm thấy không có chuyện gì, nhưng người
khác khẳng định sẽ cảm thấy chúng ta rất vướng bận đi!
Ta yên lặng đi theo Vô Mẫn Quân về phía ngôi nhà gỗ nhỏ. Hồ Phù đã
đẩy cửa ra mà đi vào, ta và Vô Mẫn Quân cũng chậm rãi đi tới ngôi nhà gỗ
phía trước, còn chưa đi vào, Hồ Phù đã đi ra, nàng cau mày, vẻ mặt khó
hiểu nói: “Bên trong không có người.”
Vô Mẫn Quân nói: “À, vậy hẳn là bị người đưa đi rồi.”
Hồ Phù cùng ta đều ngây ngẩn cả người, nàng nói: “Đưa đi? Có ý gì?
!”
Vô Mẫn Quân nói: “Lúc mà thuộc hạ ta tìm được hắn phát hiện bệnh
của hắn đã nguy kịch, đại khái là do lần đó ngươi làm hắn bị thương, hắn
vẫn không khỏi được, sau đó nửa chết nửa sống tới nơi này ở.”
Ánh mắt Hồ Phù mở thật to , nàng run run nói: “Ý của ngươi là…
Hắn…”
Vô Mẫn Quân gật gật đầu: “Hắn đã chết, ngay ngày hôm sau sau khi
ta phái người đi thông báo cho ngươi.”
Nước mắt Hồ Phù chỉ trong nháy mắt rơi xuống, giống như dòng suối
nhỏ, ở dưới ánh mặt trười có chút chói mắt, nàng không nói hai lời một lần
nữa xông vào gian nhà gỗ không người kia, dường như phát điên mà đi
chung quanh tìm kiếm tiểu Hầu gia, ta có chút lo lắng đi tới, chỉ thấy dường
như nàng không chịu tin tưởng chuyện tiểu Hầu gia đã chết này, luôn luôn
mơ hồ kêu tên một người, ta không nghe được rõ ràng lắm nhưng đại khái
có thể đoán được đó là tên tiểu Hầu gia.
Cuối cùng Hồ Phù tìm thấy một bức họa cuộn tròn ở trên giường tìm,
nàng bỗng nhiên ngừng khóc, nói: “Chính là nàng.”