CÔNG CHÚA QUÝ TÍNH - Trang 496

Ta nói: “Cái gì?”

Hồ Phù nói: “Khi đó hắn cũng ôm bức họa này… Hắn nói, trong bức

tranh này chính là nàng, là người con gái hắn yêu nhất.”

Trước khi chết Tiểu Hầu gia lại ôm bức họa của một người con gái mà

chết đi, đả kích này đối với Hồ Phù không hề nhỏ, nàng chết lặng đi tìm
tung tích tiểu Hầu gia lại tìm được hắn cuồng dại đối với một người con gái
khác, thật sự là thiên ý trêu người.

Hồ Phù nhắm mắt lại, nói: “Ta thật muốn nhìn, là ai có thể làm cho cái

người không tim không phổi này nhớ đến…” Sau đó nhẹ nhàng dần dần
mở cuộn tranh kia ra, mắt cá chân mảnh khảnh, quần áo thêu hoa, chiếc eo
thon của nàng kia từng chút một hiện dần ra trước mặt chúng ta.

Cuối cùng chúng ta đều ngây ngẩn cả người.

Bởi vì nàng kia có một đôi mắt thu thủy, tay cầm đoản kiếm, khóe

miệng hơi hơi nhếch lên, cười như không cười chính là Hồ Phù.

Bên dưới đều một câu thơ: ta nay nhân bệnh hồn điên đảo, duy mộng

người rảnh rỗi không mộng quân.

Hồ Phù đang cầm bức họa kia, ánh mắt mở thật to , hai tay hơi hơi run

run, giống nhau đang bị bức họa đó thiêu đốt. Nàng cắn cắn môi, nói:
“Nàng…”

Ta tuy rằng cũng ngơ ngẩn, nhưng vẫn gật đầu đáp lại nói: “Người con

gái trong bức tranh thật ra là cô nương…”

Vô Mẫn Quân đứng ở bên cạnh, tuyệt không kinh ngạc, hắn nói: “Tiểu

Hầu gia đã bệnh chết, ngươi không cần tự mình giết hắn. Này quốc thù gia
hận đã báo, về sau tự giải quyết cho tốt đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.