Ta dừng một chút, nói: “Hơn nữa sau khi uống thuốc, chỉ có mười hai
canh giờ hoán đổi, chỉ có trong lúc đấy… Sinh hoạt vợ chồng, mới có thể
duy trì tiếp.”
Bình Dương càng chịu rung động nhìn ta, nói: “Vậy chẳng phải là
cùng với chính bản thân mình…”
Ta gật đầu nói: “Đúng……”
Bình Dương hoàn toàn rút lui: “Vậy quên đi, vậy quên đi… kích thích
như thế…”
Dừng một chút, muội ấy nói: “Có dược nhớ nói cho muội biết…”
Ta: “… Ừ.”
Ta với Bình Dương thảo luận một chút về vấn đề mang thai và sinh
con, sau khi biểu đạt vui sướng và chờ mong của mình đối với việc trượng
phu của mình sắp sửa sinh con, Phùng Du thần sắc phức tạp ở bên cạnh
nghe xong toàn bộ hành trình, cuối cùng nàng cũng chậm rãi nói: “Cái
kia… Nhớ cho ta một cái… Cám ơn…”
Ta và Bình Dương: “…”
Mấy người chúng ta đi đại sảnh dùng bữa, kết quả người hỏng mất lúc
này là Phùng Du —— chỉ thấy thần sắc Ngô Ung uể oải không phấn chấn
ngồi ở trên ghế, trên cổ rõ ràng có một dấu!
Phùng Du ngẩn người, thét chói tai chạy tới, nói: “Phu quân! Ngươi,
ngươi như thế nào…”
Ngô Ung thở dài, lắc đầu, thật tuân thủ quy tắc nói cái gì cũng chưa
nói.