Vô Mẫn Quân xưa nay ngông cuồng, tựa hồ rất ít để ý tới lễ tiết, lại
càng không nguyện ý nghe mấy chuyện linh tinh méo mó, trong lòng ta có
chút lo lắng, lại thấy hắn vừa chớp mắt lại vô cùng chân thànhnhìn Thái
Hậu nói: “Thái Hậu, nhi thần làm sao có thể hận người được? Nếu không
nhờ người, nhi thần làm sao có thể gặp được một nam tử vĩ đại, hoàn mỹ
như Vô Mẫn Quân? Nếu không phải người phái nhi thần đi ám sát hắn, nhi
thần cùng hắn chỉ sợ sẽ bỏ lỡ nhau, khi đó nhi thần thật đúng là hối tiếc
không kịp…”
Ta ở sau bình phong che ngực, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn…
Thái Hậu xanh cả mặt, có lẽ là không hiểu “Trường Nghi công chúa”
đang nói thật hay là giả nói, nửa ngày mới nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt
rồi… khổ cho ngươi rồi…”
Vô Mẫn Quân vẫn cười: “Không khổ, không khổ.”
Hai người nhìn nhau không nói gì, Vô Mẫn Quân chỉ nhìn về phía
Thái Hậu cườingây ngô, có lẽ cuối cùng Thái Hậu cho rằng “Trường Nghi
công chúa” bị điên rồi, liền xanh mặt rời đi. Ta nhẹ nhàng thở ra, đang
chuẩn bị đi ra, cùng lúc đó, lại có người phá cửa sổ mà vào, thân hình mạnh
mẽ, rơi xuống đất không tiếng động, là một cao thủ — ta tưởng thích
khách, trong lòng căng thẳng, tập trung nhìn vào, thì ra là Nguyên Úc.
Hiện tại ta lại có thời gian cẩn thận đánh giá hắn, một thời gian không
gặp mà thôi, hắn lại thay đổi rất nhiều, khóe mắt trước đây có chút ngả
ngớn, hiện tại hoàn toàn trầm định, lúc này híp lại nguy hiểm, lại có vài
phần sát ý, ngũ quan tuấn lãng, mặc dù không bằng Vô Mẫn Quân, nhưng
cũng có cảm giác hoàn toàn khác, một thân y phục thị vệ màu chàm để lộ ra
thân hình cao lớn, cường tráng.
Thấy một người đột nhiên nhảy vào, còn mang theo sát ý, lại mặc y
phục thị vệ, Vô Mẫn Quân cũng lắp bắp kinh hãi, nói: “Ngươi…”