CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 106

Hiểu được lời nói lần này của Tĩnh Vương là có dụng ý, nàng cúi đầu

không nói, nội tâm dâng lên ngàn tầng sóng lớn: Phàm những kẻ mạnh
đứng trên đỉnh thế giới, không người nào chỉ trong nháy mắt cười diệt vạn
quân, người nào chưa từng hai tay dính máu! Quân Mẫn Tâm a Quân Mẫn
Tâm, ngươi khiếp đảm, ngươi mềm yếu, ngươi ăn năn hối hận, nếu như
việc nhỏ ngày hôm nay cũng không thể vượt qua, tương lai như thế nào đối
mặt với hưng vong thiên hạ! Như thế nào không phụ ông trời cho ngươi hai
cuộc sống!

Tĩnh Vương đứng dậy, thay nàng đắp kín chăn: “Nghỉ ngơi cho tốt,

buổi tối trở lại thăm con.” Dứt lời, cẩn thận dặn dò Kim Lan Mộc Cẩn mấy
câu, lúc này mới xoay người rời đi.

Đôi môi Trần Tịch khẽ động, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối

cùng chỉ kịp ném tới một ánh mắt lo lắng, liền theo Tĩnh Vương vội vàng
rời đi.

Trong lòng Quân Mẫn Tâm biết rõ, cuối năm luôn có nhiều chuyện

vụn vặt cần xử lý, người người bận rộn chân không chạm đất. Đáng trách
lúc này bản thân lại xảy ra vấn đề, không thể giúp được gì.

Thở dài một tiếng, nàng lại không ngủ được, Quân Mẫn Tâm lấy ra

một vật xinh đẹp lạnh lẽo từ dưới gối, chuôi ngà voi, khảm đá khổng tước
màu xanh u tối, bao kiếm điêu khắc hoa tơ vàng, lưỡi đao lạnh lẽo cô hàn –
chính là đoản kiếm hôm đó lấy được từ trong tay áo Liễu Vương Phi.

Ánh sáng lạnh lẽo từ thân đao chiếu lên đôi mắt, Quân Mẫn Tâm cầm

đoản đao thật lâu mới thở dài: Mẫu thân, thực sự vẫn còn là của ta ư…

Gần tối, Trần Tịch một mình tới Sương Mai điện.

Quân Mẫn Tâm đang ngồi ở đầu giường chỉnh dây cung đàn tỳ bà,

thấy Trần Tịch mang theo chăn đệm bước vào Sương Mai điện, kinh ngạc
nói: “A Tịch, huynh làm gì vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.