CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 245

Mẫn Tâm nhắm mắt lại, trong lòng tràn ra chua sót nồng nặc, giống như
một khắc sau sẽ mãnh liệt xông phá ra ngoài.

“A Tịch, cùng ta về nhà.” Hồi lâu, nàng nói.

Tóc xoăn đen nhánh xoã xuống che kín nửa gương mặt của Trần Tịch,

hắn cúi đầu, giọng nói khàn khàn: “Ta không còn mặt mũi đối mặt với
Vương Gia, đối mặt với muội...”

Quân Mẫn Tâm đi tới trước mặt hắn, ôm đầu gối ngồi xổm xuống.

Trầm mặc hồi lâu, nàng đưa tay vén sợi tóc xoăn rũ bên thái dương Trần
Tịch ra sau tai, nhàn nhạt nói: “Mặc dù mẫu thân có lỗi, nhưng huynh cũng
không nên giết bà.”

Yết hầu của Trần Tịch run lên, đầu càng cúi thấp hơn, không dám

giương mắt nhìn nàng.

Quân Mẫn Tâm thở dài một hơi: “A Tịch, ta hiểu rõ trong lòng huynh

ta quan trọng hơn so với tất cả, huynh chỉ là sợ mất ta.” Dừng một chút,
nàng nhẹ giọng nói: “Mà ta, sao có thể không cảm thấy như thế? Thế giới
này tốt đẹp như vậy, tàn khốc như vậy, ta có thể thay đổi được gì? Điều duy
nhất ta có thể làm chính là cố gắng để không mất đi lần nữa…”

Rốt cuộc tình cảm trong lòng không đè nén được nữa, là người của hai

thế giới, nàng vẫn không cách nào thay đổi việc mẫu thân chết thảm. Nàng
sợ nàng còn chưa kịp nói “ta yêu chàng” thì đã mất đi Trần Tịch lần nữa!!

Quân Mẫn Tâm nhẹ nhàng mà cố chấp nâng gương mặt Trần Tịch lên,

lòng bàn tay mềm mại vuốt ve đường nét anh khí tuấn lãng trên gương mặt
của người thiếu niên từng chút một, một đường từ sống mũi dịu dàng trượt
xuống, cuối cùng dừng ở khoé môi cương nghị của hắn. Nàng nhắm mắt
lại, lại mở ra, trong đôi mắt đen nhánh tràn ra tình cảm chồng chất lên
nhau, nàng ôn nhu và kiên định nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.