CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 247

bỏ hết tất cả lại không đổi được một lời đồng ý.

Đúng vậy, từ sau khi nàng sống lại tất cả đều thay đổi, tại sao nàng có

thể cho rằng Trần Tịch vẫn yên lặng yêu nàng giống như trước đây? Thì ra,
trời cao để nàng sống lại lần nữa không phải để nàng lấy lại tất cả mà là
càng bi thảm hơn, mất đi tất cả…

Cuối cùng, Quân Mẫn Tâm cười lạnh một tiếng, thê lương nói: “Trần

Tịch, có phải chàng muốn chờ tới khi ta chết mới bằng lòng nói một câu
thật lòng?”

Nghe vậy, Trần Tịch đột nhiên ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn về

phía nàng. Trong phút chốc, vô số đau đớn, kinh hoảng, khiếp sợ, luống
cuống chồng chất trong đáy mắt hắn, phảng phất như muốn bao phủ trần
thế phồn hoa. Cuối cùng chỉ hoá thành một tiếng thở dài nhỏ không thể
nghe thấy.

Mà vài tháng sau, Quân Mẫn Tâm một câu thành sấm. Chờ nàng và

Trần Tịch chính là một cuộc li biệt đau triệt nội tâm.

Nửa tháng sau, Trần Tịch mang trong lòng cảm giác tội lỗi chủ động

xin đi đánh giặc, đóng giữ biên thành Mạc Bắc. Ai cũng biết, không tới một
năm rưỡi thì Trần Tịch không thể thu quân về Vương thành, nếu gặp phải
chiến loạn chỉ sợ ba năm, thậm chí vĩnh viễn đều không có khả năng trở lại
Tĩnh cung.

Nghe tin tức như vậy, trong mắt Quân Mẫn Tâm không chút gợn sóng,

giống như đã sớm có dự liệu giữa sự sống và cái chết. Nàng chỉ khẽ cười
một tiếng, nói: “Quả nhiên hắn vẫn chưa chịu tha thứ cho chính mình,
không dám đối mặt với ta.” Trong giọng nói có ưu thương nhàn nhạt, vừa
chạm vào liền vỡ nát.

Hôm đó, tuyết rơi tán loạn khắp Tĩnh cung. Quân Mẫn Tâm đứng trên

cổng thành thật cao đưa mắt nhìn đội nhân mã của Trần Tịch chậm rãi rời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.