CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 310

“Như thế nào?” Nàng lấy dũng khí phô ra thanh tỳ bà quý giá nhất của

mình, sau đó liền rời tầm mắt, chỉ thỉnh thoảng dùng khoé mắt liếc ta.

“Xúc mục kinh tâm, chất lượng không tệ.” Ta thờ ơ liếc một cái, vẻ

mặt kêu ngạo. (Xúc mục kinh tâm: Nhìn thấy mà hoảng.)

Dường như nàng cảm nhận được giọng điệu lành lạnh của ta, thanh âm

vốn đã nhỏ càng trở nên yếu ớt, giống như vừa chạm vào liền vỡ vụn. Nàng
đỏ mặt mất tự nhiên nói: “Đúng vậy, màu sắc đỏ thẫm như máu, thật giống
chim quyên gáy máu* cuối mùa xuân.” (Có câu thơ nói về chim quyên như
này ạ: thương cho con cuốc giữa trời,

dẫu kêu ra máu có người nào nghe.)

Chim quyên… Đúng rồi, năm ấy khi nàng ngã xuống sau mũi tên của

ta thì cũng là lúc chim quyên cất tiếng than ngày xuân. Tử Quy Tử Quy*,
nhiều tiếng khóc ra máu, từng khúc đoạn trường ngưng kết thành tang
thương trong lòng ta quanh năm không dứt. (Tử Quy: Chim đỗ quyên còn
gọi là tử quy, chim cuốc, đa đa,…)

Trong khoảnh khắc mũi tên ghim vào lồng ngực nàng, ta thấy nàng

mở to hai mắt vô lực ngã xuống, máu tươi nhuộm thành một vùng hoa đỗ
quyên đỏ thẫm, màu đỏ càng thê diễm hơn thanh tỳ bà kia của nàng… Toàn
thân ta phát run, trong phút chốc đó dường như linh hồn ta rời khỏi thân
thể. Mũi tên kia giống như ghim vào ngực ta, làm tim ta bị thương, đau đến
không cách nào hô hấp, đau đến tê tâm.

Ta hối hận.

Năm đó bệnh tình của phụ hoàng nguy kịch, âm thanh của người khàn

khàn yếu ớt nói với ta: “Trường An, ta biết con oán trẫm, con là đứa bé
trẫm sủng ái nhất nhưng trẫm lại truyền ngôi vị Hoàng đế cho nhị ca của
con, trẫm biết con không cam lòng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.