CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 312

Khi ta nghe được tin tức, chạy tới Lạc Hà cốc, nghênh đón ta không

phải nàng cùng với khuôn mặt xinh đẹp. Ta chỉ thấy thi thể đầy đất, toàn
cảnh đều là máu đỏ. Ta bắt đầu kinh hoảng, cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao
hoàng huynh có thể sảng khoái chỉ hôn cho ta, thì ra là như vậy, thì ra là
như vậy!!!

Cuối cùng hắn vẫn không chịu bỏ qua cho ta. Hắn muốn nàng chết

trước mắt ta, dùng phương thức khuất nhục nhất cắt đứt hi vọng của ta, cho
ta đả kích lớn nhất…

Cừu Sơ Chiếu dẫn theo rất nhiều người ngựa mai phục ở Lạc Hà cốc,

ta một người một ngựa sao có thể đánh thắng? Ta mở to đôi mắt đỏ ngầu,
cắn răng run rẩy, bên tai truyền tới tiếng la thê thảm tuyệt vọng của nàng, tê
tâm liệt phế.

Nàng nói, Trường An cứu ta! Ta là Mẫn Nhi, là tân nương của chàng!

Một khắc kia, ta thật thống hận hoàng huynh! Thống hận số mạng vô

tình như vậy! Nhưng điều ta hận hơn chính là bản thân không thể làm gì.

Thật khuất nhục! Nữ nhân vốn nên gả cho mình giờ đây lại giãy giụa

dưới thân nam nhân khác, ý giận ngút trời và tuyệt vọng bao phủ toàn bộ lý
trí của ta, bỗng nhiên ta giương cung lắp tên, ta chỉ muốn giải thoát, giải
thoát cho nàng khỏi đống bùn đất dơ bẩn này!

Trong giât phút nhắm thẳng đầu tiễn vào ngực nàng, ta đau khổ đến

mức không thể hô hấp.

Thay vì để nàng bị vũ nhục rồi chết đi thì không bằng để nàng chết

được sạch sẽ… Ta nghĩ vậy.

Thật lâu sau này ta cũng từng nghĩ lại, nếu như hôm đó ta không giết

nàng mà liều chết bảo vệ nàng, cuối cùng cùng chết với nàng tại Lạc Hà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.