CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 347

Công chúa hồi cung!”

Quân Mẫn Tâm cười ha ha, nháy mắt với Trần Tịch. Trần Tịch ôm eo

nàng nhảy một cái liền lên nóc nhà, nhảy lên nhảy xuống mấy cái liền bỏ
xa mấy tên thị vệ kia ở phía sau.

Trận giác đấu đã bắt đầu, người người tấp nập. Trần Tịch lôi kéo nàng

khó khăn tìm chỗ trống. Thân thể Quân Mẫn Tâm gầy yếu, bị đám nam
nhân chen lui lấn tới, căn bản không thể xem được tình hình bên trên.

Sau một hồi tiếng ủng hộ, Quân Mẫn Tâm bị đẩy ra khỏi đám người,

ngã đụng vào trên người một người. Người nọ một thân hồng bào, tóc đen
như yêu, nửa khuôn mặt được che bằng mặt nạ bạc, không thể nhìn rõ mặt,
chỉ có thể thấy đôi mắt phượng phát ra ánh sáng hung ác khiến người khác
nổi da gà.

“Mẫn Nhi, nàng có sao không?” Trần Tịch chen ra khỏi đám người, lo

lắng cầm chặt tay nàng.

“A, xin lỗi!” Quân Mẫn Tâm lấy lại tinh thần vội nói lời xin lỗi.

Người nọ đỡ thân thể nàng cho ổn định, khóe môi cười như không

cười nâng lên một đường cong nhàn nhạt. Lúc này, bỗng một tráng hán để
râu quai nón chạy tới hô lớn: “Số mười tám! Ngươi là số mười tám phải
không? Tới lượt ngươi rồi, mau lên sân mau lên sân!”

Nam tử mặc áo hồng nhìn thẻ bài bên hông một cái – số mười tám.

Hắn nhấc tay ra hiệu, sau đó mũi chân điểm cái, dùng khinh công tung
mình nhảy vào sàn giác đấu tựa như một con hồng yến, tứ phía hô hào như
núi lỡ!

“A Tịch, chàng có mang bạc theo không?” Chẳng biết tại sao, Quân

Mẫn Tâm lại hỏi một câu như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.