CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 351

vào hai năm trước, Cơ Linh vẫn luôn cho hắn một cảm giác nguy hiểm vì
vậy trong lòng không khỏi lo lắng.

Chỉ chốc lát sau, Quân Mẫn Tâm thân thể nhỏ nhắn chen khỏi đám

người đang vây xem đi ra ngoài, chỉ có điều quả thật bên cạnh không còn
con tuấn mã nữa. Trần Tịch không khỏi thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Nàng xử
trí như thế nào?”

Quân Mẫn Tâm vỗ tay, không chút để ý nói: “Đương nhiên là giết

rồi.”

“Giết rồi??!!!” Cũng không phải vì tiếc Thần Câu, chỉ là hắn không

thể tin được, nàng là người có tâm địa trong sáng nhưng lại thực sự làm ra
chuyện như vậy.

Thấy Quân Mẫn Tâm mím môi cười, Trần Tịch liền hiểu rõ thì ra

mình bị đùa giỡn, thật đúng là quan tâm sẽ bị loạn…

“A Tịch yên tâm, vừa rồi ta kéo một người đi đường lại, đưa ngựa cho

hắn rồi.” Quân Mẫn Tâm nghiêng đầu nhìn lại cười một tiếng: “Ta biết rõ
Thần Câu này là Vô Giới Chi Bảo, biết bao nhiêu người muốn có được nó.
Nhưng trên đất nước tràn đầy lợi ích và giết chóc này, bảo bối khiến người
khác đỏ mắt như vậy chỉ có thể mang đến cho ta hoạ sát thân. Vả lại hiện
giờ ta đã rơi vào tuyệt cảnh, không còn tinh lực để đối phó với những
chuyện này nữa.”

Nàng cong đôi mắt trong trẻo nhìn Trần Tịch, cười nói: “Nếu không

phải ta hiểu rõ tính chàng thì ta còn tưởng rằng chàng đang ghen đấy chứ!”

Trần Tịch quay mặt bước đi nhanh, nhỏ giọng nói: “Nói bậy.” Chỉ có

điều, khoé miệng lại không nhịn được khẽ giương lên tạo thành một đường
cong mờ nhạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.