CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 419

Trong lòng như có ngàn vạn tầng sóng lớn dâng lên, rống giận không

ngừng. Mộc Cẩn cắn chặt răng, đấu tranh một lúc mới nói: “Tô Cát Mục
Lặc, hắn chặt đứt kinh mạch của nô tỳ! Hắn phá huỷ nô tỳ!” Mười ngón tay
cắm sâu và da thịt, nước mắt lạnh lẽo và tuyệt vọng rơi đầy khuôn mặt
nàng, bỗng nàng nện tay xuống giường, giọng căm hận: “Nô tỳ hận không
thể ăn thịt uống máu của hắn! Nô tỳ hận không thể giết chết hắn! Hắn dám
đối xử với nô tỳ như vậy, tại sao hắn có thể làm như vậy…”

“Mộc Cẩn…” Sau khi hết hoảng sợ, Quân Mẫn Tâm vội đè tay nàng

lại, đau lòng nói: “Bình tĩnh một chút, Mộc Cẩn! Ngươi còn có ta, ta sẽ
giúp ngươi! Ta sẽ khiến Mục Lặc phải trả giá thật lớn vì tất cả những gì hắn
đã làm!”

“Cuộc đời này, nô tỳ không thể luyện võ nữa. Mười năm cố gắng bị

huỷ chỉ trong chốc lát!” Mộc Cẩn liều mạng cắn môi, nước mắt không
ngừng tuôn ra mãnh liệt, mang theo bi ai nặng nề của một thiếu nữ, của một
nữ võ sĩ. Đột nhiên, Mộc Cẩn nhào vào ngực Quân Mẫn Tâm, đau đớn nói:
“Công chúa, Mộc Tiểu Tứ bị chặt đứt cánh rồi!”

Mộc Tiểu Tứ, một kì tài võ học hiếm có khó tìm. Mười một tuổi ngự

tiền hiến vũ, nhẹ tựa chim hồng; mười ba tuổi đánh bại hơn mười vị tiểu
tướng, trở thành một trong mười ba ảnh vệ, là người trẻ tuổi nhất, cũng là
cao thủ khó gặp; nàng mang theo một thân vẻ vang đến bên cạnh Quân
Mẫn Tâm. Nhưng bây giờ, Mục Lặc chặt đứt kinh mạch của nàng, tặng một
kích trầm trọng nhất ột nữ võ sĩ. Hồng nhạn đã từng huy hoàng trên chín
tầng mây bỗng chốc rơi thẳng xuống vùng đầm lầy, tan xương nát thịt.

Quân Mẫn Tâm ôm chặt Mộc Cẩn, ánh mắt nhìn về phương xa. Lẩm

bẩm: “Tuyệt không tha thứ! Một ngày nào đó, một ngày nào đó…”

Mục Lặc, một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi thê thảm hơn cả Mộc

Cẩn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.