CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 460

cuồng, hắn cong môi cười lạnh: “Ta quản con chim của nhà ngươi! Đám
tạp chủng đó phản quốc một lần nhất định có lần thứ hai, nếu không nhổ cỏ
tận gốc, còn mong bọn chúng mang ơn đội nghĩa với ngươi à?”

Trần Tịch chỉ im lặng nhìn đôi mắt phượng tràn ngập mỉa mai và miệt

thị của Cơ Linh, lạnh nhạt nói: “Ta nghĩ, ngươi có thể hiểu tâm tình của
đám phản tướng kia bây giờ.”

Khuôn mặt Cơ Linh cứng đờ. Hắn nhớ đến sự kiện bốn năm trước

Quân Mẫn Tâm không để ý mọi người phản đối, thả mình đi. Bốn năm nay,
chỉ cần nghĩ đến lúc ấy Quân Mẫn Tâm đứng trên tường thành khép lại tay
áo khom mình, trong lòng sẽ cảm thấy ấm áp. Vì ấm áp duy nhất trong sinh
mạng này, hắn vì nàng chết cũng quyết không chối từ.

Một câu nói của Trần Tịch cảnh tỉnh hắn, quả thật không ai hiểu cảm

giác được người cứu vớt, được người tin cậy bằng hắn.

Trong mắt Cơ Linh thoáng qua chút lúng túng không dễ phát hiện, sau

đó hắn khôi phục trấn định rất nhanh. lêquýđôn.tiểumậpmạp Ngạo mạn như
hắn tuyệt sẽ không cúi đầu trước mặt tình địch, vì vậy hắn chỉ hừ lạnh chế
nhạo một tiếng, xoay người rời đi.

Chỉ là một thân áo choàng đỏ chói mắt này lại để lộ ra cô đơn khắc

nghiệt ngàn năm như một.

Quân Mẫn Tâm dựa sát vào ngực Trần Tịch, nhìn hướng Cơ Linh rời

đi nhẹ giọng nói: “Hoá ra A Tịch nhanh mồm nhanh miệng như vậy, chỉ
một câu nói đã có thể khiến Cơ Linh á khẩu không nói gì được nữa.”

“Hắn quá vô lễ, không để ai vào mắt.” Trần Tịch vuốt ve tóc nàng,

nghĩ ngợi một lúc mới trầm giọng nói: “Mẫn Nhi, buông bỏ Cơ Linh đi
thôi.”

Nụ cười Quân Mẫn Tâm cứng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.