CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 477

Vẻ mặt Quân Mẫn Tâm không đổi, đưa hiệp ước cho Thẩm Lương Ca

bên cạnh, Thẩm Lương Ca xem xong đưa cho Quân Nhàn và Trần Tịch.
Sau khi mọi người xem xong, Lạc Trường An mới mấp máy môi nói: “Ý
của điện hạ như thế nào?”

Quân Mẫn Tâm vẫn cười như cũ khiến người khác không đoán được

nàng đang suy nghĩ gì. Lúc lâu sau nàng mới đảo mắt, chậm rãi nói: “Năm
xưa Ly quốc chiến bại, Khương quốc nhất cổ tác khí* đoạt vạn dặm sơn hà
của Đại Ly. Bây giờ Khương quốc chiến bại, sao không thấy trong hiệp ước
có điều khoản ‘cắt đất đền tiền’?”

*Nhất cổ tác khí: Thành ngữ chỉ lần đầu tiên đánh trống có thể nâng

sao sĩ khí binh lính, lần thứ hai đánh trống sẽ làm suy yếu sĩ khí, lần thứ ba
đánh trống sĩ khí binh lính cạn kiệt. Sau nhiều lần lặp đi lặp lại nhuệ khí dồi
dào là lúc một kích thành sự hoặc nhiệt tình nổi lên. Ý là đánh trận dựa vào
sĩ khí quân lính.

Lạc Trường An cau mày nói: “Lần này nước ta hao tổn binh lực hơn

phân nửa, lại mất kho lúa Liên Trì, ngân khố không còn sung túc, không
còn thuế ruộng dư thừa. Huống chi Hoàng đế chúng ta đã thừa nhận Tĩnh
quốc độc lập, không cần hàng năm tiến cống, nếu lại muốn đòi tiền bồi
thường chẳng phải có phần quá đáng?”

Nghe vậy, đại tướng quân Quân Nhàn giận dữ, Quân Mẫn Tâm ngược

lại cười một tiếng. Nàng nhướn mày, cười nhạo nói: “Yến Vân, Liên Trì,
thậm chí Tố Hà với ngàn dặm phía Nam đều từng là quốc thổ Quân gia ta,
bị Khương quốc ngươi ức hiếp chiếm đoạt gần bốn mươi năm, bản cung
không bắt Hoàng đế ca ca ngươi phun toàn bộ những gì đã ăn ra là khoan
hồng lắm rồi, tại sao lại nói là quá đáng? Hả, quá đáng? Ví như Tĩnh quân
thừa dịp vào đông Tố Hà đóng băng suốt đêm qua sông, huỷ bình phong
cuối cùng của ngươi tiến thẳng đến đế kinh, để Lạc gia ngông cuồng tự đại
các ngươi cũng nếm thử cảm giác bị người xâu xé, đây mới gọi là quá
đáng!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.