CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 485

Quân Mẫn Tâm xoay người lên ngựa, không hề lưu luyến, giục ngựa

chạy đi. Phía sau nam nhân một thân áo đen vẫn lẳng lặng đứng thẳng nơi
đó, nếu như tan nát cõi lòng có âm thanh, vậy thì âm thanh vỡ tan trong
lồng ngực của người nam nhân kia ngay cả gió tuyết cũng không cách nào
chôn vùi tuyệt vọng.

Ngày tuyết rơi, ngựa Quân Mẫn Tâm không chạy nhanh được. Đôi

mắt bi thương tuyệt vọng của Lạc Trường An ám ảnh trong lòng nàng, xua
đi không được. Bỗng nhiên nàng láng máng nghe thấy phía sau có người
gọi tên nàng.

“Mẫn Tâm… Thật xin lỗi! Rất xin lỗi!”

Quân Mẫn Tâm ngạc nhiên, bỗng nhiên thắng ngựa quay đầu lại, chỉ

thấy trong gió tuyết mịt mờ, nam nhân cao ngạo như núi tập tễnh chạy về
phía nàng trong bão tuyết! Hắn không cưỡi ngựa, mình mang vết thương
nặng, tóc dính tuyết lạnh bị gió thổi tung vô cùng rối loạn, hắn thở dốc đuổi
theo nàng trong tuyết. Tuyết vực mênh mông, nam nhân cao lớn kia trở nên
yếu mềm như cỏ lau!

Nam nhân luôn kiêu ngạo lãnh ngạnh, bởi hắn đã tổn thương sâu sắc

nữ nhân mình từng yêu thương, cuối cùng dùng cách thức tuyệt vọng mà
thảm hại như vậy để chuộc tội và giữ lại. Hắn liều mạng đuổi theo, muốn
ôm nàng một lần! Dẫu chỉ một lần, chẳng sợ chỉ được ôm ấp một lần, chỉ
cần một làn hơi ấm. Giọng hắn khản đặc, vừa khóc vừa lặp đi lặp lại:
“Thực xin lỗi! Mẫn Tâm, thực xin lỗi…”

Trong phút chốc ấy Quân Mẫn Tâm như nhìn thấy trên màu tuyết

trắng bị nhuốm một màu đỏ thắm và nước mắt. Trái tim như bị ai đó nắm
chặt lấy, xém chút nữa nước mắt tuôn trào mãnh liệt!

Chưa từng nghĩ đến thì ra thời gian lại có sức mạnh to lớn đến thế, sau

nhiều năm, hắn ngược lại trở nên nhếch nhác. Giữa trăm mối cảm xúc ngổn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.