ánh mắt mơ màng của Quân Mẫn Tâm, hắn duỗi ngón tay lấy một đống
(mình k biết để chữ đống là chữ gì, mn ghĩ ra từ gì thì góp ý giúp mình :D)
lớn, bôi đều dưới hạ thân.
Giây sau Quân Mẫn Tâm trừng to mắt, coi như hiểu rõ tác dụng của
thuốc cao này, không khỏi xấu hổ đỏ mặt: “A Tịch học môn học này cũng
chăm nhỉ.”
Thực ra trong lòng Trần Tịch không lạnh nhạt như nét mặt, vành tai đỏ
bừng, giọng nói khàn khàn khêu gợi: “Không muốn làm thương nàng.”
Dứt lời, hắn hôn thẳng một đường dọc theo từ vùng bụng bằng phẳng
của nàng đi lên, tại cổ và ngực thì dùng sức mút vào, sau đó hôn cánh môi
ướt át đỏ mọng của nàng. :?q.đ Một bàn tay lén lút thăm dò xuống dưới, bôi
thuốc mỡ xuống hạ thân nàng.
Quân Mẫn Tâm vẫn có chút lúng túng, khi vật thô dài cực nóng của
Trần Tịch đặt ngay lối vào của nàng, nàng co rút lại theo bản năng, trong
đôi đồng tử ướt át mơ màng tràn ngập bất an. Nàng khẩn trương quét mắt
qua bên dưới Trần Tịch, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt.
“Lớn quá.” Nàng nhỏ giọng ngập ngừng.
“Đừng sợ, Mẫn Nhi. Lúc đầu sẽ hơi đau, ngay tức khắc sẽ đỡ hơn
thôi.” Trần Tịch khàn giọng trấn an nàng.
Thân mật da thịt cùng nàng là người nàng yêu nhất, tin tưởng nhất.
Quân Mẫn Tâm cắn môi, nhìn đăm đắm vào đôi mắt thâm thuý cuảTrần
Tịch, hai chân chậm rãi bò lên vòng eo mạnh mẽ, gầy gò hữu lực của hắn.
Nhận thấy thê tử không lời cổ vũ, Trần Tịch nhìn sâu vào đôi mắt dưới
người mình, động mạnh thắt lưng, chậm rãi đưa vào thân thể của người âu
yếm.