CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 74

Vóc dáng Quân Mẫn Tâm hiện tại vẫn còn quá thấp, leo không lên

lưng ngựa, hai cánh tay Trần Tịch nhấc nàng ôm lên lưng ngựa, mình cũng
nhảy lên theo. Từ sau lưng nàng cầm dây cương, hai người trước sau cùng
cưỡi một con ngựa.

Cảm giác được hương thơm của tiểu nhân nhi mềm mại trong ngực,

thiếu niên có chút không tự nhiên dời về phía sau một chút, nghiêm túc
dạy: “Đừng sợ, chân kẹp chặt bụng ngựa…”

Kiếp trước Quân Mẫn Tâm đã từng cưỡi ngựa, mặc dù thuật cưỡi ngựa

không tinh, nhưng miễn cưỡng cũng có thể. Vì vậy không tới nửa canh giờ,
nàng đã có thể một mình cưỡi ngựa nhỏ chạy về phía trước.

Đứng trong bóng râm, thiếu niên nhìn cô gái má lúm đồng tiền như

hoa trên lưng ngựa, phát ra một tiếng than thở thật thấp không thể nghe
thấy: “Mẫn Nhi…”

Trần Tịch dựa lưng vào tường rào giáo trường, từ trong ngực lấy ra

sáo kim đặt lên môi, đầu ngón tay đặt nhẹ, tiếng sáo du dương cao vút theo
gió bay lên không trung giáo trường, rơi vào năm tháng tuổi thơ tràn đầy
tiếng ve kêu và ánh sáng mặt trời rực rỡ….

Năm ấy, nàng tám tuổi, hắn mười một.

Trong tiếng sáo, biển cả hóa nương dâu, Tĩnh cung trải qua mấy lần

đông tuyết xuân hồng, trong nháy mắt trải qua năm năm.

Mùa hè năm năm sau, ngoại ô Vương đô cỏ xanh mọc dày.

Trời thăm thẳm đất mênh mông, gió thổi nhè nhẹ, hương hoa dại

phảng phất. Trời xanh mây trắng, một vị thiếu nữ trang phục mùa hè màu
xanh cưỡi tuấn mã đỏ thẫm lẳng lặng đứng yên, bên cạnh là một thiếu thiên
võ bào màu trắng cưỡi Ô Vân Cái Tuyết xinh đẹp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.