CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 73

“Huynh thích là được rồi.”

Một cơn gió mát thổi qua. Quân Mẫn Tâm chần chừ hồi lâu, mới chậm

rãi từ trong tay áo lấy ra cây sáo kim đưa cho Trần Tịch, nhưng không dám
ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, chỉ rũ mắt có chút ngượng ngùng nói:

“Huynh thổi sáo không tệ, cái này huynh cũng nhận lấy. Hôm đó xuất

cung du ngoạn mua, cũng không phải là vật gì đáng giá.”

Trần Tịch rõ ràng sững sờ, đôi tai hơi ửng đỏ, nhìn cây sáo kim trong

lòng bàn tay. Hai người trầm mặc hồi lâu, Trần Tịch nhỏ giọng hỏi: “Sao
Công chúa biết ta sẽ thổi sáo?”

Lúc này Quân Mẫn Tâm mới nhận ra mình lỡ lời, cũng không thể nói

với Trần Tịch là kiếp trước nàng từng nghe hắn thổi sáo.

Bình phục tâm tình, nàng tránh né nói: “Ta nghe nói người Hồ thích

cái này, vì vậy đoán huynh cũng sẽ thổi.”

Trần Tịch một tay cầm đoản kiếm, một tay không ngừng vuốt ve cây

sáo trong lòng bàn tay, hồi lâu, hắn nhẹ giọng lần nữa: “Cám ơn!!”

Quân Mẫn Tâm thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhợt nhạt cười một tiếng,

bỗng nhiên nói: “A Tịch sinh ra ở đất người Hồ, nhất định tinh thông cưỡi
ngựa, không bằng huynh dạy ta cưỡi ngựa, như thế nào?”

Trần Tịch ngẩng đầu nhìn nàng: “Bây giờ?”

Quân Mẫn Tâm mỉm cười gật đầu

Trên giáo trường, Trần Tịch dẫn ra một con tuấn mã toàn thân trắng

như tuyết, sau yên ngựa có thêm một chiếc đệm mềm mại, cúi đầu nói với
Quân Mẫn Tâm: “Đây là con ngựa cái, dịu ngoan hiểu tính người, thích
hợp người mới học.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.