thích bảo kiếm danh mã[1]? Vì vậy nàng đưa kiếm lên phía trước thêm một
chút nói:
“Ta cũng không tập võ, đáng tiếc tiểu thúc nói thân thể ta không thích
hợp tập võ, tuyệt thế hảo kiếm như vậy lưu lại bên ta thật là lãng phí. A
Tịch đừng từ chối, cầm đi! Cái này thật sự rất nặng.”
Thấy Trần Tịch lộ vẻ khó xử, vẫn còn do dự, Quân Mẫn Tâm lại cười
nhạt nói: “Về sau chờ A Tịch luyện công phu thật tốt, tới bảo vệ ta là được
rồi, cũng không uổng công hôm nay đưa kiếm Thanh Hồn cho huynh.”
Nghe vậy, Trần Tịch có chút kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp
nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng chậm rãi đưa tay nhận lấy kiếm Thanh Hồn,
tay giơ quá đỉnh đầu, quỳ một gối xuống đất gằn từng chữ:
“Trần Tịch, cám ơn Công chúa!”
Chờ A Tịch luyện công phu thật tốt, tới bảo vệ ta là được rồi… Dường
như lúc này có cái gì đó lặng lẽ hòa tan, mọc rễ đâm chồi.
“Đứng lên đi!!” Quân Mẫn Tâm bất đắc dĩ lắc đầu, than nhẹ một tiếng:
“Gọi ta Mẫn Nhi, như thế nào mà tật xấu xa lạ này sửa không được?”
Trần Tịch đứng dậy, dưới ánh mặt trời rút kiếm Thanh Hồn ra, kiếm
quang chiếu vào con ngươi kiên định mà thâm thúy của hắn, phát ra ánh
sáng cô đơn trong trẻo. Một mảnh lá cây bị gió thổi, nhẹ nhàng rơi xuống
mũi kiếm lập tức bị chém làm hai.
Con ngươi Quân Mẫn Tâm sáng lên, thầm nghĩ trong lòng: Quả nhiên
là xuy mao đoạn phát[2], kiếm tốt chém sắt như chém bùn.
Trần Tịch tiện tay cầm kiếm, kiếm tra vào vỏ phát ra âm thanh giòn
vang, mặc dù hắn là người trầm mặc ít nói nhưng lúc này cũng không che
giấu được mừng rỡ trên mặt cùng với sự hài lòng, khen: “Kiếm tốt!”