CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 97

Quân Mẫn Tâm duỗi lưng một cái, ôm lấy sổ sách đi ra ngoài. Còn lại

là nhờ người làm cho sổ sách trở nên cũ một chút, có cảm giác lâu năm.
Nếu không những trang giấy hoàn toàn mới và nét mực mới nhất định sẽ
làm lão hồ ly Cừu Sơ Chiếu sinh nghi, còn có Lạc Trường An.

Quân Mẫn Tâm thất thần trong chốc lát, thở dài nói: Người nọ không

thể khinh thường!

Chỉ lo đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Quân Mẫn Tâm thiếu chút

nữa va vào một người, trong lúc kinh sợ sổ sách rơi xuống đất, bị gió lạnh
cuốn theo lá cây lướt qua vang lên những tiếng 'soạt soạt' vang dội.

Quân Mẫn Tâm định thần lại, nhận ra người nọ tóc xoăn đen nhánh

vội vã tới, đôi mắt màu xanh dương sâu thẳm, đoản kiếm màu đen tương
xứng với giày đen, toàn thân thon dài lộ vẻ giỏi giang của một thị vệ, anh
khí bừng bừng – chính là Trần Tịch, trưởng thị vệ Trần Tịch.

Nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm, ngồi xổm xuống nhặt sổ sách, tựa

như cười tựa như sẵng giọng: “Ca, huynh hù dọa ta.” Nói xong, ngay cả
chính mình cũng kinh ngạc một phen. Sau khi sống lại nàng rất ít khí gọi
Trần Tịch 'ca ca', hôm nay bỗng nhiên dùng xưng hô thân mật đã lâu không
gọi, cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Nhưng Trần Tịch căn bản không chú ý đến chi tiết nhỏ nhặt này, nét

mặt có chút nặng nề, chần chừ trong chốc lát mới trầm giọng nói:

“Mẫn Nhi, Vân Hoàn tự vẫn.”

Tựa như bị sét đánh, Quân Mẫn Tâm trong tư thế nửa ngồi chợt cứng

đờ. Trong đầu ầm ầm trống rỗng, tươi cười nơi khóe môi dần dần tắt hẳn,
hồi lâu mới tìm về âm thanh của mình, mang theo chút run rẩy:

“Huynh nói cái gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.