CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 99

Trong khoảnh khắc không khí mỏng manh ấy, Quân Mẫn Tâm trừng

to mắt, không thể hô hấp.

Chẳng biết từ lúc nào, Liễu Vương Phi chưa từng xuất hiện đi tới.

Toàn thân bà vẫn mặc váy tím như cũ, mặt mũi tái nhợt tức giận, trên vạt áo
thêu hoa sen màu tối. Búi tóc chưa kịp vấn nói rõ bà từ trong kinh hoàng
vội vàng chạy tới, tóc đen thật dài kéo ở phía sau, giống như được nhuộm
ra từ bóng đêm khôn cùng.

Tựa như con rối gỗ líu lo bị chặt đứt dây nên dừng chân lại, bà thờ ơ

nhìn thi thể ẩm ướt lạnh lẽo của Vân Hoàn, cứ nhìn chằm chằm như vậy,
hồi lâu không động đậy chút nào. Sau đó, bà cười, nụ cười giống như cánh
hoa mẫu đơn điêu tàn thê diễm.

“Chết rồi, chết tốt!!!”

Bà 'khanh khách' cười, lạnh lùng cười, càng cười càng lớn tiếng, càng

cười càng càn rỡ. Sau đó, bà chỉ trước ngực mình, ánh mắt lại nhìn về Quân
Mẫn Tâm sắc mặt tái nhợt ở một bên, nhẹ nhàng nói: “Trước bức tử Vân
Hòan, sau bức tử ta. Chết được, chết tốt!”

Nói xong, nước mắt tuyệt vọng từ khóe mắt bà lăn xuống vỡ tan, trong

nháy mắt liền biến mất.

Không giải thích, Quân Mẫn Tâm không dám nhìn đôi mắt của mẫu

thân mình, mỗi một tiếng cười lạnh lẽo giống như con dao sắc bén khoét
vào lòng nàng. Lồng ngực đau thắt như phiên giang đảo hải, mê muội giữa
đất trời đảo lộn.

Không chống đỡ thêm được nữa, nàng mở to mắt ngã về phía sau, rơi

vào một cái ôm trong lồng ngực ấm áp.

Thiếu niên mắt xanh tràn đầy lo âu và vội vàng, cơ bắp cũng căng

thẳng. Quân Mẫn Tâm nhìn hắn, thì thầm nói: “A Tịch. Là ta hại nàng ta…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.