CÔNG LÝ THẢO NGUYÊN - Trang 217

36

“Chưa,” Oyun thở dài thừa nhận.

Solongo ngắm nhìn Saraa nằm ngủ, trần truồng, trên chiếc giường của nữ
đằng sau tấm bình phong. Từ khi điều trị cho cô gái tại nhà, cô bác sĩ đã kết
hợp cân bằng giữa các loại thuốc giảm đau với những phương thuốc an
thần tự nhiên chế từ cây mẫu đơn. Bên má bị bỏng của cô gái sau từng ngày
đã nhẵn nhụi trở lại và hồng hào hơn. Bất chấp cơn đau, Saraa vẫn tìm
được những giấc ngủ dài giúp cô dịu bớt. Solongo vừa nhìn cô gái ngủ vừa
nghĩ tới bố cô, Yeruldelgger. Rồi từ chuyện đó, cô lại nghĩ tới bố mẹ cô bé
có chiếc xe đạp ba bánh. Họ đã không quan tâm nhiều tới cặp vợ chồng nọ
trong cuộc điều tra này. Họ đang ở đâu? Yeruldelgger có thực sự lo lắng tới
việc đó không?

“Giữ mấy con chó của chị lại đi!” Oyun gọi to từ bên ngoài căn lều lớn.
Cô bước vào không đợi câu trả lời của Solongo.
“Cô bé thế nào rồi?” cô thanh tra trẻ hỏi.
“Đang ngủ.”
“Còn chị?”
“Ổn. Chị chịu được.”
“Vẫn chưa có tin gì sao chị?”
“Chưa, nhưng chị không lo.”
“Em không biết chị làm cách nào mà không lo,” Oyun thú nhận,. “đến

hôm nay đã là ba ngày rồi. Ông ấy chưa bao giờ biến mất lâu thế mà không
nhắn gì cho em.”

“Anh ấy còn sống, em đừng lo.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.